Cô biết, Phong Kiêu lại một lần nữa cố ý làm khó mình.
Nhưng, cô có thể từ chối sao?
Nếu người nhà họ Phong phát hiện ra mình không hề đi học, để bọn họ nắm được sơ hở, chắc chắn sẽ tiến hành phân chia tài sản của tập đoàn An thị, cho dù có ngày cô lấy lại đc An thị thì phải làm thế nào đây?
An Mộc nắm tay thật chặt.
Phong Kiêu nhìn cô thật sâu, trong mắt đầy châm chọc khinh thường. Trái tim An Mộc đau nhói.
Một lúc lâu sau An Mộc vẫn không mở miệng.
Phong Kiêu khẽ “xùy” một tiếng, sải bước về phía cửa.
An Mộc nhìn bóng lưng của anh, nghiến răng thật mạnh, quyết định liều một phen.
Cô lập tức nhảy xuống khỏi sô pha, đi thẳng tới chỗ Phong Kiêu, đúng lúc anh quay đầu lại mà kiễng mũi chân hung hăng hôn lên đôi môi mỏng lạnh yêu mị kia!
Kít!!
Bởi vì dùng quá nhiều sức, răng nanh của cô va mạnh vào răng nanh của anh.
Sau đó, một hương vị tanh tanh ngọt ngọt tràn ngập trong cổ họng.
An Mộc biết môi mình vừa bị rách.
Nhưng giờ không phải là lúc để tâm đến chuyện đó, chỉ sợ người đàn ông này cứ thế mà đi mất.
Cô kiễng hai chân lên, dùng sức vòng tay ôm chặt cổ anh, cả người đều dán lên người anh.
“Đừng đi, tôi đồng ý với anh, cái gì cũng đồng ý.”
Lúc này không bị rượu hay thuốc tác động.
Cô cảm thấy vô cùng gian nan khi nói ra những lời này.
Phong Kiêu dừng chân, đôi mắt hẹp dài không hề vì cô chịu chủ động mà có lấy nửa phần dịu dàng, trái lại còn ẩn ẩn lạnh lùng.
Anh cúi đầu nhìn cô.
Bộ dáng mới mẻ này lại làm cho ác ý trong anh giảm đi một chút.