TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Sau khi tiết học thứ hai kết thúc, Tôn Bình gọi Thời Nhụy đến văn phòng, hỏi xem tình hình sức khoẻ của cô, nói với cô nếu cảm thấy không thoải mái phải báo ngay với ông, không cần miễn cưỡng bản thân phải cố gắng làm gì, tự lượng sức mình mà làm.
Thời Nhụy rất ngoan ngoãn gật đầu: "Cảm ơn thầy Tôn, hiện tại sức khoẻ của em rất tốt ạ."
Tôn Bình có vẻ nghiêm túc nhìn cô, nhưng thật ra ông cũng không phải là người hung dữ.
Đặc biệt là đối đãi với Thời Nhụy, người có thành tích ưu tú còn đối xử với bạn học rất ôn hòa.
Ông lấy ra một tờ giấy đăng ký thông tin học sinh từ đống tài liệu.
"Trong lúc em nằm viện, thầy vốn muốn liên hệ người nhà của em, nhưng lại không có số điện thoại."
Thời Nhụy cúi đầu cắn môi, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi thầy Tôn, em không muốn làm người trong nhà lo lắng.
Tiền viện phí em sẽ gom đủ trả lại cho thầy càng sớm càng tốt."
"Tiền viện phí?" Tôn Bình nghi hoặc nhìn cô, "Không phải em đã thanh toán rồi sao?"
Thời Nhụy:......?
–
Sau khi trở về lớp học, Thời Nhụy vẫn luôn nghĩ đến những lời Tôn Bình nói.
Tôn Bình nói khi ông biết được tin tức thì cô đã được đưa đến bệnh viện, đến khi ông chuẩn bị thanh toán tiền viện phí, bên bệnh viện nói người nhà cô đã thanh toán trước rồi.
Nhưng ông lại không nhìn thấy người nhà của cô, cho nên mở liên lạc đã đăng ký ra để gọi điện cho người nhà cô, nhưng lại nhìn thấy chỗ ghi số điện thoại lại bị bỏ trống.
Rốt cuộc là ai giúp cô trả tiền? Làm việc tốt còn không để lại thông tin gì?
Không hiểu vì sao, theo bản năng cô quay đầu lại nhìn về phía cuối phòng học.
Trình Trì đang cùng Nguyên Lượng và Ngô Thiệu Châu chơi game, Nguyên Lượng cùng Ngô Thiệu Châu ở một bên vừa đáng vừa mắng, không quá yên tĩnh, Trình Trì chỉ cúi đầu, ngón tay lướt nhanh trên màn hình di động.
Lúc này, Nguyên Lượng dậm chân, nói nhao nhao không ngừng "Tôi muốn tắt máy muốn tắt máy".
Sau đó, trụ thủy tinh của bọn họ bị phá hủy, màn hình chuyển sang màu xám, bọn họ thật sự tắt máy.
Nguyên Lượng và Ngô Thiệu Châu đồng thanh mắng chửi, Trình Trì rất bình tĩnh đặt di động xuống, vừa ngẩng đầu lên, cậu liền bắt gặp ánh mắt của Thời Nhụy.
Hôm nay cô không buộc tóc đuôi ngựa, mái tóc đen mềm mại rũ trên vai, càng khiến cho làn da của cô trắng hơn, gương mặt nhỏ xinh.
Đôi mắt cô trong veo tựa như mặt hồ, dường như không nhiễm một hạt bụi bẩn nào.
Hai người nhìn nhau vài giây, Đồng Giai Giai để ý tới, khều khều cánh tay cô.
"Thời Nhụy, này, thật ra có một vấn đề mà tớ đã muốn hỏi cậu từ sớm."
Khóe mô Thời Nhụy hơi nhếch lên, không rõ ràng lắm, Trình Trì hơi sững người, không xác định được có phải cô vừa cười với cậu hay không.
Đến khi cậu muốn nhìn, nàng đã hồi qua đầu đi.
"Cái gì?" Thời Nhụy hỏi.
Đồng Giai Giai nhiều chuyện nhìn cô chớp chớp mắt: "Có phải Trình Trì thích cậu không? Tớ cảm thấy cậu ấy đối với cậu hình như rất đặc biệt."
"Không đâu, không đâu, không thể nào." Thời Nhụy ngay lập tức phủ nhận, cũng không biết vì cái gì, chỉ cảm thấy trong lòng mình hơi chột dạ.
"Cậu ấy rất quan tâm cậu, tớ tin rằng rất nhiều người cũng nhìn thấy được."
"Chắc là cậu ấy quan tâm đến bạn học cùng lớp thôi."
"Không đúng." Đồng Giai Giai chống cằm, "Ba năm sơ trung tuy tớ không may mắn được học cùng lớp với cậu ấy, nhưng truyền thuyết về cậu ấy ai ai cũng biết, nữ sinh thích cậu ấy rất nhiều, nhưng cậu ấy chưa từng bảo vệ một nữ sinh nào như thế, từ trước đến nay chưa từng có."
—— chưa từng có.
Thời Nhụy cầm bút nhìn ba đáp án ABC trên bài thi, suy nghĩ nên chọn cái nào.
"Thật ra nếu cậu ấy nói thích cậu, tớ cũng không có gì bất ngờ, cậu lớn lên xinh đẹp như vậy, thành tích lại tốt, điều đó cho thấy ánh mắt của cậu ấy không tồi chút nào.
Nếu cậu trở thành bạn gái của cậu ấy, tớ coi như cũng có quan hệ họ hàng với lão đại, về sau tớ cũng có thể đi ngang trong trường học, nghĩ thôi đã thấy thật hạnh phúc."
Thời Nhụy không nghĩ một người mê muội lão đại lâu năm như Đồng Giai Giai sẽ nói như vậy, lý do mà cô ấy nói ra nghe cũng buồn cười, nhưng cô cũng chỉ xem đó là một trò đùa.
Cô và cậu, hai người ở hai thế giới khác nhau, căn bản không thể cắt nhau được.
Sau khi tan học, Thời Nhụy đứng ở cổng trường nhìn thấy Tô Trà chạy đến quầy bán vặt, vì thế cô nhờ Đồng Giai Giai và Đàm Thiến đem sách vở của mình về ký túc xá trước.
"Tô Trà." Cô gọi cô ấy một tiếng.
Tô Trà quay đầu lại, nhìn thấy là cô, hơi kinh ngạc: "Tiểu Nhụy, là cậu à, sức khoẻ của cậu hồi phục thế nào rồi?"
Hôm nay Tô Trà không đội mũ, lộ ra mái tóc ngắn, vừa sạch sẽ vừa nhanh nhẹn.
Thật ra các đường nét trên khuôn cô ấy khá xinh đẹp, nhưng không phải kiểu vẻ đẹp dịu dàng thướt tha, có lẽ là do kiểu tóc cá tính của cô ấy, khiến cho cả người toát lên vẻ mạnh mẽ.
"Tớ không sao, chuyện lần trước cảm ơn cậu nha." Thời Nhụy vẫn luôn muốn tìm cơ hội tự mình nói lời cảm ơn với cô ấy, không nghĩ đến hôm nay lại tình cờ gặp được.
"Không cần cảm ơn tớ, muốn cảm ơn......" Tô Trà liếc nhìn bóng người sau lưng cô, cong cong môi, "Muốn cảm ơn thì phải nói với cậu ta."
Thời Nhụy như cảm thấy được điều gì đó mà quay đầu lại, chỉ thấy nhóm người Trình Trì đang đi cùng nhau từ trong trường học ra.
Tô Trà lấy từ trong tủ lạnh ra bảy tám chai nước, nhét một chai Pulsating vào tay Thời Nhụy.
"Trình thiếu gia thích uống loại này."
Mới từ tủ đông lấy ra nên đồ uống vẫn còn lạnh, nhưng Thời Nhụy lại cảm thấy giống như đang cầm một củ khoai lang nóng hổi.
"Nhanh lên, Sprite của tớ đâu, lão tử nóng muốn chết." Giọng nói Nguyên Lượng truyền đến trước.
"Trà tỷ, Mirinda của tớ."
Tô Trà đem mấy chai nước phân chia cho bọn họ, trong nháy mắt đã hết, Thời Nhụy xoay người, đúng lúc Trình Trì đang đứng sau lưng cô, cô liền đưa chai nước trong tay sang: "Của cậu."
Trình Trì nhận lấy, ngón tay đụng phải đầu ngón tay của cô: "Cảm ơn."
"Không cần cảm ơn tớ, là Tô Trà mua."
Dụ Vi cùng Khương Mẫn từ trong trường học đi ra, đúng lúc thấy một màn như vậy, Khương Mẫn đanh đá hừ một tiếng: "Cậu nhìn cậu ta kìa, thường ngày thì giả dạng thành gái ngoan, nhưng thật ra chính là một đứa con gái đầy mưu mô."
Dụ Vi nhìn Trình Trì, thấy cậu nhận lấy chai nước, mở ra uống.
Từ trước đến nay, Trình Trì chưa từng nhận nước của bất kỳ nữ sinh nào, ngay cả của cô ta cũng không.
Bạn đang đọc bộ truyện Ổ Chăn Cô Ấy Thật Ấm Áp tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ổ Chăn Cô Ấy Thật Ấm Áp, truyện Ổ Chăn Cô Ấy Thật Ấm Áp , đọc truyện Ổ Chăn Cô Ấy Thật Ấm Áp full , Ổ Chăn Cô Ấy Thật Ấm Áp full , Ổ Chăn Cô Ấy Thật Ấm Áp chương mới