Nhóm Quý Dữu ngồi trên chiếc phi thuyền này là chiếc xếp cuối lại cất cánh cuối cùng, đương nhiên người điều khiển đã khởi động máy chuẩn bị bay lên trên ---
Lúc này ---
“Bây giờ sẽ đi luôn sao?”
“Lại chờ một lát đi, cha tôi vẫn chưa trở về.” Đó là một hành khách nóng nảy vội vàng mở lời thỉnh cầu.
Lúc này còn không trở về thì hoặc là gặp phải nguy hiểm hoặc là không đem lời cảnh cáo của người điều khiển phi thuyền để vào mắt mà vẫn cố chấp ở lại dã ngoại khu tây này, tóm lại phi thuyền đón khách sẽ không vì một hai người liền thay đổi quyết sách.
Huống hồ tiến vào khu tây chính là đặt cược tính mạng, thường xuyên có người ném mạng ở dã ngoại này, đây cũng không xem như trường hợp đặc biệt, không có ai sẽ vì một người liền dồn tính mạng mình vào chỗ chết mà không màng, những người trên phi thuyền chuyên đón khách hàng năm đi giữa khu bảo hộ và dã ngoại càng chứng kiến sự việc này quá nhiều.
“Anh này, cầu xin anh, khẳng định cha của tôi sẽ lập tức trở về. Ông ấy nói chỉ rời đi một lúc thôi, lập tức sẽ đuổi tới.”
“Làm phiền anh chờ một chút, có thể chứ?” Người nói là một cô gái trẻ tuổi, biểu tình của cô vội vàng luôn nói lời cầu xin. Hôm nay hai cha con cùng nhau đi thu thập, bởi vì mọi người đều sợ nguy hiểm nên không có người dám đi sâu và trong, cha của cô gái này và một số người đàn ông vạm vỡ gan lớn lại cùng nhau đi sâu vào phía trong, trước khi đi có dặn dò cô con gái ở yên tại chỗ, nhất định không được đi theo. Nhưng --- thời gian tập hợp đã tới, cha và những người khác vẫn không xuất hiện ---
Cô gái gấp gáp liên lạc cho cha nhưng không ai nhấc máy ---
Nếu phi thuyền bay đi lúc này, những người chưa kịp lên khẳng định sẽ phải ở lại khu dã ngoại, may mắn có thể bình an không việc gì chịu đựng qua một đêm, còn đen đủi không cẩn thận sẽ vào miệng tinh thú.
Trên mặt người điều khiển do dự, hiển nhiên người này không phải là kẻ nhẫn tâm.
Cô gái cầu xin: “Anh à, cầu xin anh đấy, chờ một lúc nữa đi.”
Những hành khách khác trên phi thuyền không có ai ra tiếng.
Thấy vậy, người điều khiển hơi cắn môi rồi quyết định: “Lại chờ 5 phút, sau 5 phút mặc kệ có đuổi tới hay không đều phải đi.”
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
……
Thời gian ở trong lòng cô gái đó tựa như sống một giây bằng một năm.
Cách đó không xa đột nhiên có một số bóng người chật vật, vừa nhìn thấy phi thuyền còn ở thì mấy người đó lộ ra sắc mặt mừng như điên rồi chạy như bay về phía phi thuyền.
Quý Dữu ngẩng đầu nhìn lại thấy có khoảng 4, 5 người; bên trong chắc hẳn có cha của cô gái này đi? Trong lòng cô nhẹ nhõm hơn.
Ngay sau đó ---
Mấy người lộn nhào té ngã bò lên trên phi thuyền.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!