Quả thực Sân Vắng Hoa Lạc biết vậy chẳng làm, não tàn nói chính là mình sao?
Quả nhiên ---
Người khác nói mình ngu xuẩn đều không phải không có đạo lý.
Oa oa oa ~
Cậu ta muốn hủy tiền cược nhưng tiền đã rời tay thì không có cách nào hủy bỏ được.
Cậu ta muốn quay trở lại hai giây trước, trong khi người khác mắng mình ngu ngốc trước mặt chính mình thì cậu ta càng nên yên lặng nhẫn nhục mới phải.
Ngàn không nên, vạn không nên mất đi lý trí xúc động đi đặt cược.
Mấu chốt là bản thân còn đặt đồ ngốc rách nát kia thắng mới chết chứ.
Có vấn đề.
Nhất định là có vấn đề.
Sân Vắng Hoa Lạc luôn cảm thấy gần đây bản thân xui xẻo lạ thường, thậm chí cậu ta còn nghĩ có nên tìm chùa miếu gì đó từ viễn cổ mà vái lạy hay không đây?
Không nói đến Sân Vắng Hoa Lạc hối hận như thế nào nữa, trên đấu trường, đối thủ này của Quý Dữu dường như đang trêu chó chọc mèo vậy, cậu ta vẫn luôn điều khiển cơ giáp chạy vòng vòng khắp đấu trường, bản thân cơ giáp của cậu ta thiên về loại hình tốc độ; còn cơ giáp đồ cổ của Quý Dữu không chỉ động lực kém mà nguồn năng lượng dự trữ cũng cực kỳ ít ỏi đến đáng thương, nói cách khác Quý Dữu muốn gia tốc chạy cũng cần suy xét đến cách sự dụng nguồn năng lượng sao cho hợp lý……
Một chữ: Khó.
Đối thủ thấy Quý Dữu không đuổi theo thì lập tức dừng lại cười ha hả: “Đồ rách nát? Sao không đuổi theo? Đuổi theo! Đuổi theo nào! Đuổi kịp tao, tao sẽ cho mày thấy ha ha ha ha……”
Đây đâu phải là muốn cười ha ha ha, đây là muốn bổ đầu a!
Khán giả thấy cảnh này cũng bùng nổ vang lên từng tràng cười, Sân Vắng Hoa Lạc ngồi trên khán đài, càng lúc càng cảm thấy sắp ngất đến nơi……
Đồng thời bởi vì tối hôm qua còn hot topic, độ nổi tiếng của Quý Dữu tăng cao chót vót, hơn nữa có khán giả ở đây tuyên truyền nên trong nhất thời, khán đài ban đầu chỉ có mấy chục người, không đến một phút đã kín chỗ.
Không còn chỗ ngồi.
Một trận đấu, khán đài có thể chứa nhiều nhất bao nhiêu người?
1 triệu!
Không sai! Chỉ trong thời gian 1 phút ngắn ngủi, 1 triệu khán giả đã tràn vào khái đài xem.
Đây ---
Quả thực là đãi ngộ mà đại thần cấp cao thủ mới có.
Nhưng mà ---
Những người này cũng không phải đến cổ vũ cho Quý Dữu mà là tới cười nhạo cô.
Bất luận là tiếng la ó, tiếng chế nhạo ở trên khán đài hỗn tạp nhiều đến mức nào…… Quý Dữu vẫn không thèm để ý, trên thực tế hiện tại cô còn hơi buồn rầu bởi vì khiếm khuyết lớn của cơ giáp đồ cổ mà mình điều khiển đó chính là nguồn năng lượng không đủ, không có biện pháp nào đánh giằng co với đối thủ.
Mà đối thủ đâu?
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!