Vương phu nhân nằm xuống giường, trong đầu đảo nhanh những suy nghĩ và toan tính.
Hiện tại Tô Nhân Vũ đang oán hận nàng nên đối với những người gần gũi với nàng tự động sẽ xa lánh, nếu như mà nàng………
Trong lòng bỗng giật mình, đôi mắt lóe sáng, tức khắc nảy sinh ý đồ.
Đêm khuya đen kịt, cả tòa phủ đệ đang chìm trong giấc ngủ, lại có một
bóng người, lén lén lút lút như đang muốn thăm dò muốn trèo tường ra
ngoài.
Đột nhiên có người quát một tiếng : “ Là người nào, ăn trộm !”
Bà mụ đang đi tuần ở phủ lập tức lao tới vừa vặn bắt được kẻ lén lén lút lút đó.
“ Đừng, Đừng đánh, là ta, là ta.”
Người đó van xin, người co ro lại.
La đại nương vô cùng kinh ngạc : " Đây không phải là Đỗ di nương sao? Ngươi đang làm gì vậy?"
Lại có bà mụ cầm đèn lồng đem tới soi xét, trong lúc đó Đỗ di nương mặc một thân vải thô, đầu tóc rối loạn, sắc mặt xám mét, ánh mắt lẩn trốn, bộ
dáng rất xấu hổ.
La đại nương thấy kì lạ, hiện tại Đỗ di nương
tuy rằng không ở chung với tứ tiểu thư nhưng ít nhiều thì cũng không lo
ăn mặc, định làm gì đây?