Phong Hoa mang gương mặt cao quý lãnh diễm, nhắc nhở hắn:
"Rõ ràng ta chỉ kề sát một cái mà thôi, bạn học Quý ngươi có phải hay không quên là ai ... "
Quý Trạch đợi đúng lúc nàng thốt lên những lời này, lập tức tỏ rõ thái độ, nhanh nhẹn cất lời:
"Ta đây đối với lão sư phụ trách cũng được nha."
"..."
Phong Hoa có chút hoài nghi nhân sinh, trẫm sao lại đạp trúng bẫy rập của hắn rồi, hả?
"Bất quá lão sư, nếu như ta không có nhớ lầm vậy thì đi gian phòng là ngươi nói a?" Bờ môi thiếu niên lưu chuyển một tia hương vị tà mị lẳng lơ .
Phong Hoa nheo mắt. Chợt nghe một đạo âm thanh đẹp đẽ lại lười biếng trầm thấp tiến đến:
"Lão sư ngươi trêu chọc hết thảy rồi quay đầu mặc kệ làm hại người ta chỉ có thể dùng tay đây này."
"..."
Phong Hoa không khỏi nâng trán, có ai đem loại chuyện dâʍ ɖu͙ƈ này ở trước mặt chính chủ quang minh chính đại nói ra sao?
Ngươi đây đúng là không sợ bị trẫm đánh chết!!!
"Nào biết rằng, lão sư căn bản không dùng được." Thiếu niên càng nói càng mập mờ, cuối cùng thở dài nói ra:
"Chỉ có thể xông vào phòng tắm nửa đêm xối nước lạnh hạ hỏa. Hiện tại khiến ta sinh bệnh rồi, lão sư ngươi nói ngươi có phải hay không nên phụ trách toàn bộ trách nhiệm?"
Ai ngờ.
Phong Hoa bỗng nhiên câu lên cặp môi đỏ mọng, nở nụ cười. Nụ cười này, khí tràng lãnh diễm tán đi, chói mắt tươi đẹp như bông hoa đang chậm rãi nở rộ. Nàng nhẹ nhàng nói rõ từng chữ một:
"Bạn học Quý Trạch này, ta thấy ngươi đại khái không biết? Ta chính là cái loại người trêu chọc hết rồi phủi mông đi không chịu trách nhiệm..."
"Muốn tìm lão sư phụ trách?"
Nàng nghiêng đầu nhìn về phía Quý Trạch, không đếm xỉa tới nở nụ cười một tràn nói ra:
"Bối phận không hợp, hơn nữa ngươi nhỏ a."
Quý Trạch trong mắt tràn ngập ánh sáng, bỗng nhiên xoay vòng thay đổi bất ngờ.
Sau nửa ngày, hắn đột nhiên mở miệng nói: "Làm sao bây giờ, lão sư ta phát hiện ta.... "
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!