So với Quý Trạch kích động, thái độ của Phong Hoa có thể thấy được nàng vô cùng bình tĩnh, thậm chí là... lạnh nhạt.
"Không sai."
Nàng nhẹ giọng mà kiên định trả lời hai chữ.
Thân là thiếu chủ hắc đạo, hỉ nộ không hiện trên mặt là môn học cơ bản nhất bị bắt buộc, Quý Trạch hiếm khi tức giận ra mặt như thế.
Chính là trước mắt......
Đối diện với vẻ mặt bình tĩnh lạnh lùng của người này, lại để hắn đi theo một nữ nhân khác xin lỗi, Quý Trạch là thật sự sinh khí.
Hắn nói: "Lão sư, ngươi có biết hay không......"
"Quý Trạch."
Phong Hoa bỗng nhiên ra tiếng đánh gãy lời hắn, phảng phất đối với lửa giận trong mắt thiếu niên làm như không thấy, nghiêm mặt nói:
"Bất luận ngươi có cái nguyên nhân gì, đều không nên đối với một nữ hài tử nói nàng ghê tởm."
"...... Nhất định phải xin lỗi sao?" ngữ khí giãy giụa.
"Ân."
Quý Trạch hít một hơi thật sâu, đôi mắt phượng bình tĩnh nhìn Phong Hoa, hỏi: "Nếu, ta cự tuyệt thì sao?" Phong Hoa thần sắc lạnh nhạt mà vô tình, chỉ nhẹ nhàng hỏi lại một câu: "Nhà của ngươi, hẳn là đã sửa sang xong rồi nhỉ?"
Giọng nói rơi xuống.
Nàng rõ ràng nhìn thấy, trong mắt thiếu niên ảm đạm hơi mất đi ánh sáng, sắc mặt hơi hơi tái nhợt lại.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!