TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Có bài tiếng Anh mới cần phải lấy, Thích Dụ liền quay lại văn phòng của giáo viên cầm chúng đến lớp học, sau đó lộn trở lại sân vận động.
Đi đến cổng lớn, trên sô pha có ba nữ sinh ngồi trò chuyện với nhau, đang nói hăng say, nên cũng không chú ý đến thanh âm của mình.
“Vừa rồi các cậu thấy không, có hai đứa con trai nắm tay nha! Đều cực kỳ đẹp trai, một người vừa chạy xong liền chạy đến chỗ người kia ôm một cái, a! Cute quá đi!”
“Hả? Thật à?”
“Con trai ai lại cầm tay chứ, chắc là một đôi rồi. Trời ạ, ngẫm lại, hai đứa con trai, chung một ký túc xá!”
“Tớ cũng có thấy, một trong hai người là lớp trưởng của lớp thực nghiệm, một người khác tớ cũng không biết.”
“Học bá cùng học tra? Dạy học buổi tối? Tớ đã tưởng tượng được, cảm ơn.”
“Này này.”
Ngay khi các cô càng nói càng náo nhiệt, Thích Dụ làm một trong hai nhân vật bị bọn họ đàm luận, nghe thấy nhưng thần sắc cũng vẫn tự nhiên đi qua.
“Thích Dụ, cậu đi đâu vậy?” Sở Văn Lâm thấy bóng dáng hắn liền chạy tới.
Thích Dụ nhìn phía sau một cái, thanh âm của mấy cô gái kia vẫn còn có thể nghe loáng thoáng, hắn xoa lưng Sở Văn Lâm kéo y đi cùng hắn: “Đi lấy chút đồ, xong rồi, đi thôi.”
“Đúng rồi, đã bắt đầu trao giải.”
Trường học còn đặc biệt đặt làm huy chương để trao giải, ba vị trí đầu có thể được cộng điểm khi xét duyệt học bổng, cho nên khối 12 mới có người nguyện ý tới tham gia.
Camera ở phía dưới thoáng lướt qua ba người: “Lại đây, xem màn ảnh.”
Sau khi chụp ảnh xong, Thích Dụ đi xuống đài chủ tịch, lấy huy chương trên cổ đặt lên tay Sở Văn Lâm: “Tặng cậu.”
“Đây là thứ cậu vất vả giành được, tớ lấy làm gì chứ.” Sở Văn Lâm nói xong liền định đưa lại hắn, Thích Dụ lại trực tiếp rút dây đeo ra treo lên cổ Sở Văn Lâm, sau đó kéo y đi về phía chỗ ngồi.
Lúc này, Sở Văn Lâm cũng đột nhiên có chút ý thức được kỳ thật ở một mức độ nào đó mà nói Thích Dụ rất cứng rắn.
Làm việc luôn nói một không hai, không cho người khác có bất luận cơ hội phản bác nào.
——
Đã cuối tháng mười hai, thời tiết càng ngày càng lạnh, phòng học ký túc xá đều có máy sưởi nên cũng khá tốt, thế nhưng vẫn có không ít người cảm mạo.
Từ lần phát sốt trước, Sở Văn Lâm rút kinh nghiệm xương máu, mỗi tuần được nghỉ đều sẽ đi ra ngoài rèn luyện, hiện tại thân thể cũng coi như khá cường kiện, cho nên cũng không bị bệnh nữa,
Trong lớp đột nhiên có người cảm thán một tiếng tuyết rơi, nhìn ra ngoài mới phát hiện bên ngoài tuyết đã bay lất phất, lả tả từ bầu trời rơi xuống, sau đó rơi xuống trên mặt đất.
Hết tiết, trên lan can hành lang cũng đã tích một tầng tuyết hơi mỏng.
Từ Thành Châu hết tiết liền đi ra ngoài loay hoay lấy tuyết trên lan can nặn một quả cầu tuyết, lặng lẽ đi tới sau lưng Sở Văn Lâm sau đó nhét vào cổ áo y.
Tuyết lạnh băng xẹt qua làn da, làm Sở Văn Lâm hít ngược một hơi khí lạnh, vội vàng kéo cổ áo muốn tuyết rớt ra ngoài, nhưng chúng nó giống như bị kẹt ở đâu đó, chết sống không rơi ra.
Thích Dụ bên cạnh duỗi tay dò vào cổ áo Sở Văn Lâm, lúc này mới lấy được quả cầu tuyết đã nửa tan kia ra.
Nhưng trong nháy mắt kia, Sở Văn Lâm lại cảm giác ngón tay hắn còn lạnh hơn băng tuyết vài phần, nhịn không được lại run rẩy một chút.
“Từ Thành Châu ——” Sở Văn Lâm híp mắt, một bàn tay vỗ vào mặt gã.
Náo loạn chốc lát, chuông vào lớp vang lên.
Tiết thể dục vốn dĩ một tuần cũng chỉ có một tiết, thầy cô cũng sẽ không chiếm dùng, lần này đơn thuần chỉ là vì tuyết rơi mà đổi thành tự học.
“Tay cậu thật lạnh.” Sở Văn Lâm vừa làm bài tập vừa tùy ý mà nói một câu.
“Vậy sao?”
“Không tin cậu xem thử.” Sở Văn Lâm vươn tay trái cho hắn.
Thích Dụ liếc qua, như suy tư gì nhìn thoáng Sở Văn Lâm, đặt tay mình lên trên tay y.
Lòng bàn tay không mẫn cảm như phía sau lưng, cũng sẽ không khiến y rùng mình, nhưng vẫn cảm thấy lạnh.
Thể chất Sở Văn Lâm là đông nóng hè lạnh, hiện tại nhiệt độ cơ thể giống như một cái bếp lò nhỏ vậy, hơn nữa trong phòng học còn có máy sưởi, y bây giờ còn thấy có chút nóng, tay Thích Dụ mát lạnh sờ lên còn rất thoải mái, trước đây cũng nắm không ít lần, nên bây giờ cũng có chút quen thuộc.
Hai người nắm hết một tiết học, giờ giải lao Sở Văn Lâm ngủ quên quên buông tay, tay trái Thích Dụ liền đổi hướng, lòng bàn tay dán lên lòng bàn tay của y, cảm thụ từng trận ấm áp truyền đến từ tay Sở Văn Lâm. Nhiệt độ tay phải trước nay vẫn cảm thấy bình thường, hiện giờ lại cảm thấy hơi lạnh.
Cố Ngọc Phong trùng hợp đi ngang qua, thấy được động tác của bọn họ, nhăn mặt “y” một tiếng: “Các cậu đang làm gì?”
Nghe thấy giọng gã, Thích Dụ đầu cũng chưa nâng liền đáp lại một câu: “Liên quan gì đến cậu?”
“Không liên quan.” Cố Ngọc Phong khô cằn nói, đi đến chỗ Tống Nhuỵ.
Bạn đang đọc bộ truyện Những Năm Ta Ăn Cơm Mềm Đó tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Những Năm Ta Ăn Cơm Mềm Đó, truyện Những Năm Ta Ăn Cơm Mềm Đó , đọc truyện Những Năm Ta Ăn Cơm Mềm Đó full , Những Năm Ta Ăn Cơm Mềm Đó full , Những Năm Ta Ăn Cơm Mềm Đó chương mới