TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Trong từ đường, một vị phụ nhân ung dung hoa quý đang đứng trước bài vị: “Quỳ xuống.”
“Dạ, tổ mẫu.” Chử Xu Hoa nhấp miệng kéo cái chân tật của mình, quỳ xuống đệm mềm.
Lão phu nhân đang đứng đúng là tổ mẫu của Chử Xu Hoa, bà nhìn Chử Xu Hoa nhẹ giọng hỏi: “Ngươi đã biết sai chưa?”
Chử Xu Hoa thấp giọng nói: “Dạ, cháu gái biết sai rồi.”
Nàng không nên xé rách mặt với tên Sở Văn Lâm còn chưa có vết nhơ nào đó ngay trong đêm thành hôn, là nàng quá mức lỗ m ãng xúc động, nhưng nàng không hối hận, cũng không muốn dẫm lên vết xe đổ lần nữa
Lão thái thái thở dài: “Con nói xem, ta phải nói con sao bây giờ, hiện giờ cả kinh thành đều đang bàn tán sau lưng của con đó.”
“Tổ mẫu, cháu gái không để bụng. Nếu sau này con gả không ra, con liền hầu hạ người cả đời, sau đó xuất gia làm ni cô.”
Nghe nàng nói vậy, lão thái thái vội vàng che miệng nàng: “Đừng vội hồ ngôn loạn ngữ, ngẩng đầu ba thước có thần minh con có hiểu hay không.”
Chử Xu Hoa giương mắt nhìn bà, bất đắc dĩ gật đầu.
“Được rồi, con cứ tư quá ở nơi này trước đi, lát nữa ta sai người đưa đồ ăn cho con. Có Thế tử ca ca của con ở đây, con chắc chắn lại có một mối hôn tốt thôi.” Lão thái thái vuốt tóc nàng, nhẹ giọng nói.
Kỳ thật bà cũng không muốn phạt nàng, đây là cháu gái được bà nuôi dưới gối từ nhỏ, sao có thể nhẫn tâm, nhưng ——
Bà nhớ lại ánh mắt lạnh lùng kia của Chử Tu Diễn, thở dài thật sâu.
“Không quy củ thì không thành người.”
Đây là lời trưởng tôn của bà đã nói cho bà nghe.
Sau khi Sở Văn Lâm trở lại Chử phủ, liền phát hiện khi toàn bộ nô bộc trong phủ nhìn thấy y đều hành lễ vấn an.
Kỳ thật bọn họ đều là người có ánh mắt nhất, nếu nói bọn họ chỉ có ba phần cung kính với mấy tiểu thư thiếu gia con vợ lẽ hay con dòng bên, thì phải có đến mười phần đối với những người bên cạnh Chử Tu Diễn.
Y nổi bật như vậy, đương nhiên cũng có người thấy y ngứa răng.
“Một người ngoài thế nhưng còn tôn quý hơn cả chúng ta sao.” Tôn thị tứ phòng nhìn cảnh tượng kia, trong lòng chua lòm, nhịn không được nhéo lỗ tai con trai Tu Vị của mình: “Đã dặn ngươi phải thân cận với Thế tử ca ca của ngươi chút, ngươi cứ mãi không nghe, bây giờ thì tốt rồi, nhìn xem, một tên xuất thân từ nông thôn còn tốt hơn ngươi nhiều.”
“Ai nha đau, mẹ, việc này sao có thể trách con, con ngay cả sân của Thế tử ca ca cũng đâu thể lại gần.” Tu Vị xoa lỗ tai của mình oán giận nói, ngũ phòng bên cạnh cũng tới khuyên: “Thôi được rồi, tẩu tẩu buông tha Tu Vị đi. Mấy việc này còn phải xem tạo hóa nữa mà.”
“Ai, ta đây cũng là suy nghĩ vì tiền đồ của nó. Ngươi nhìn Chử Xu Hoa mà xem, lanh lợi biết bao nhiêu, nhưng vừa cãi nhau ly hôn với tên Sở Văn Lâm này xong, liền bị giam vào từ đường diện bích tư quá. Nói là lão thái thái ra mặt giáo huấn, nhưng sự thật thì ai biết chứ.”
Các nàng lại không phải không biết, lão thái thái thương con thứ hai của bà nhất, nên cũng yêu thương vị cháu gái này nhiều hơn, nếu không phải Chử Tu Diễn đã nói gì đó, sao bà nỡ trừng phạt nàng chứ.
“Con bé Xu Hoa kia cũng không biết bị sao, một hai phải bỏ chồng rồi lại không đưa ra được lý do gì chính đáng, đương nhiên đuối lý rồi.”
Hai nữ nhân cứ nói chuyện phiếm hết một chén trà nhỏ, trời cũng đã tối xuống.
——
Sở Văn Lâm ăn cơm xong liền ở trong phòng mình chép kinh sử, nhưng sổ sách phải chép trong mấy ngày lúc này chỉ có mấy canh giờ sao có thể chép xong, y viết đến khi tiếng gõ canh vang lên, vẫn chỉ mới có một phần ba, rơi vào đường cùng, y chỉ có thể quyết định thức suốt đêm.
Để tránh ngủ quên, y còn mở cửa sổ, để gió lạnh thổi vào cho càng dễ tỉnh táo.
Có điều bàn trong phòng này vốn dùng để uống trà, tay chân y không cách nào duỗi thẳng nên có chút bất tiện, viết một lát liền mệt.
Ban đêm, gió dần to lên, lúc Sở Văn Lâm đông lạnh đến sắp chịu không nổi, lại nghe ngoài cửa truyền đến thanh âm của Tranh Việt: “Sở công tử, Thế tử mời ngài qua.”
Nghi hoặc một chớp mắt, Sở Văn Lâm liền tới Thanh Vân Trai.
Y bước vào phòng, trong không khí vẫn có một cổ mùi hương thoang thoảng như cũ, vô cùng dễ ngửi: “Thế tử.”
Chử Tu Diễn đang cầm một quyển sách ỷ trên ghế dựa cạnh án thư, nghe thanh âm liền giương mắt nhìn y: “Sao đã muộn vẫn còn chưa ngủ?”
Sở Văn Lâm nhu thuận trả lời: “Còn chưa hoàn thành nhiệm vụ do giáo tập giao cho, tự nhiên không dám ngủ. Nhưng thức đêm không tốt cho cơ thể, Thế tử ngài vẫn nên nghỉ sớm một chút thì tốt hơn.”
Chử Tu Diễn cười khẽ một tiếng, ánh mắt chậm rãi xẹt qua khuôn mặt y, thong thả nói: “Ngươi nói phải.”
Hắn khẽ nâng cằm, nhìn về phía Tranh Việt: “Nhà kề hẹp hòi không tiện cho viết lách, ngươi cầm kinh thư đến đây viết đi.”
Bạn đang đọc bộ truyện Những Năm Ta Ăn Cơm Mềm Đó tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Những Năm Ta Ăn Cơm Mềm Đó, truyện Những Năm Ta Ăn Cơm Mềm Đó , đọc truyện Những Năm Ta Ăn Cơm Mềm Đó full , Những Năm Ta Ăn Cơm Mềm Đó full , Những Năm Ta Ăn Cơm Mềm Đó chương mới