“Trước khi làm phẫu thuật, chúng tôi luôn thông báo về các rủi ro có thể xảy ra, đúng là gây mê hô hấp an toàn hơn, nhưng vẫn tồn tại tỷ lệ thấp bị dị ứng. Đồng thời, một khi đã bị dị ứng, cơ hội để cấp cứu thành
công là rất nhỏ. Chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi, mong hai cháu hiểu
cho…” Vị bác sĩ trung niên đứng chắn trước mặt Kỷ Thần Phong và gã đàn
ông hầm hè đang cố gắng hết sức để giải thích nguyên nhân dẫn đến sự cố.
Gã chủ vật nuôi mặc nguyên cây đen, tóc cắt ba phân, gân bắp tay trông rất nổi bật, chẳng cần nghĩ cũng biết gã là kẻ đã đánh Kỷ Thần Phong.
“Lúc được chúng tôi đưa đi nó vẫn ổn, đến khi kiểm tra cũng vẫn tốt, ông bảo dị ứng là dị ứng thật à? Tôi bảo nó chết do bị bác sĩ bệnh viện các ông giết đấy!” Gã đàn ông hùng hổ chỉ tay vào mặt vị bác sĩ trung niên, tỏ
vẻ “ông đừng hòng lừa được tôi”, “Nếu bệnh viện các người không cho tôi
một lời giải thích đàng hoàng, mai tôi sẽ mang biểu ngữ đến giăng trước
cổng bệnh viện, tôi sẽ nói cho tất cả mọi người biết rằng các người là
cái loại giết người cướp của không biết xấu hổ!”
Vị bác sĩ trung
niên lo lắng thanh minh: “Sao chúng tôi lại làm hại vật nuôi được chứ?
Chúng tôi biết rằng sẽ rất khó để các cháu chấp nhận ngay được sự thật
này, nhưng ngay cả với những ca phẫu thuật cho con người, các bác sĩ
cũng không thể cam đoan một trăm phần trăm là không có rủi ro. Điều này
không phải do lỗi của bác sĩ, có bác sĩ nào muốn ca mổ thất bại chứ, hai cháu nói có đúng không?”
Bà chủ vật nuôi không chấp nhận nổi
cách giải thích này, cô ta rú lên: “Vậy con chúng tôi cứ chết một cách
vô ích như vậy sao? Ý ông là các ông không có trách nhiệm gì hết đúng
không? Giờ làm bác sĩ dễ quá nhờ!”
Cô ta giơ cái bọc đang ôm
trong lòng ra trước rồi giở miệng túi, để lộ con mèo nhỏ với bộ lông màu trắng bạc đang nằm lặng lẽ bên trong. Máu khô két lại trên phần lông
trắng của con mèo, cái lưỡi tím ngắt thè ra khỏi miệng do không co lại
được, bốn cái chân ngắn ngủn đã hoàn toàn cứng đơ.
Kỷ Thần Phong ngoảnh mặt nhìn sang theo bản năng, khi quét mắt qua cửa thì bắt gặp ánh nhìn của tôi trong đám đông.
Có lẽ hắn không ngờ tới việc bản thân lại bị tôi bắt gặp trong cảnh tượng
xấu hổ như thế này, chỉ trong nháy mắt, sắc mặt hắn đã bợt bạt hẳn đi,
mất đến mấy giây sững sờ, hắn mới luống cuống quay ngoắt đi nơi khác,
như thể không biết phải đối mặt với tôi thế nào.
“Vậy cậu cũng
đánh bác sĩ của chúng tôi đấy, chuyện này tính sao đây? Thế này nhé, với tư cách là trưởng khoa, tôi xin cam kết tại đây rằng, lần sau nếu cô
cậu đưa thú cưng đến triệt sản, chúng tôi sẽ phẫu thuật miễn phí và
không thu bất cứ khoản tiền nào, cô cậu thấy được không?” Vị bác sĩ
trung niên vẫy tay với Kỷ Thần Phong, “Ngoài ra, tôi sẽ yêu cầu bác sĩ
của chúng tôi xin lỗi cô cậu. Tiểu Kỷ, lại đây.”
Mới đầu, Kỷ Thần Phong chỉ đứng yên nhìn vị bác sĩ trung niên kia, đối phương phải ra
hiệu mãi thì hắn mới chịu chậm rãi bước tới.
“Mặc dù không liên
quan gì tới cháu, nhưng cháu cứ xin lỗi theo lời họ đi, dù sao nó cũng
chết trên bàn mổ của cháu.” Vị bác sĩ trung niên khuyên giải.
Kỷ
Thần Phong cứ nhìn chòng chọc vào cái xác của con mèo, hắn đứng bất động suốt một hồi lâu mà không có động tĩnh gì. Cuối cùng, dưới sự thúc giục của vị bác sĩ trung niên, trước mặt hai người chủ đang vô cùng phẫn nộ, và trước mặt mọi người, hắn trầm giọng, thốt ra ba tiếng.
“Tai mày có vấn đề à?” Nhìn chằm chằm vào thiết bị điện tử Kỷ Thần Phong đeo trên tai, bà chủ vật nuôi đột nhiên hỏi.
Kỷ Thần Phong sững sờ.
“Sao lại để một thằng tàn tật phẫu thuật cho con mèo nhà tôi?” Dường như bà
chủ vật nuôi đã tìm được lí do để bắt bẻ, cô ta tóm lấy khuyết điểm của
Kỷ Thần Phong mà hạch hỏi điên cuồng, “Cái bệnh viện này không thuê nổi
một người bình thường sao?”
Chứng kiến tới cảnh này, đến tôi còn
thấy bất bình thay Kỷ Thần Phong. Rõ ràng đây chỉ là một sự cố bất ngờ,
nhưng tất cả mọi người lại đẩy hết trách nhiệm lên đầu hắn. Hắn bị đánh, bị chửi bới, bị sỉ nhục một cách công khai.
Thế mới biết hồi còn nhỏ, hắn từng có suy nghĩ ngây thơ và nực cười đến mức nào. Chỉ làm bác sĩ thú y thôi mà hắn đã phải chịu đựng đủ sự kỳ thị và nghi ngờ đến từ
những người khác rồi. Muốn trở thành bác sĩ cho người ư? Mơ đi. Chỉ có
Kỷ Vi thương con nên mới tán đồng với mơ mộng hão huyền của hắn thôi.
“Thính lực của tôi không có vấn đề, nó không làm ảnh hưởng đến chuyên môn của
tôi…” Kỷ Thần Phong cau mày, tự giải thích cho mình.
“Mày bảo
không có vấn đề là không có vấn đề à?” Gã chủ vật nuôi ngắt lời hắn một
cách ngang ngược, “Triển sản miễn phí? Ai ham cái của này? Muốn dùng
cách này để tống chúng tao đi ư, không đời nào tao nói chuyện với mày!”
Thế nên tôi mới ghét cay ghét đắng cái ngữ “văn minh” kiểu này. Sao cứ muốn dạy đời người khác làm gì? Người ta đã chịu lắng nghe nhưng sao đến giờ vẫn cố chấp gây gổ? Nhún nhường mãi cũng chỉ khiến đối phương trở nên
kiêu ngạo, hung hăng hơn thôi.
Tôi nắm cổ áo của những người đang hóng hớt phía trước, kéo họ ra sau. Sau khi đặt chân vào phòng làm
việc, tôi sập mạnh cửa lại rồi chẳng nói chẳng rằng mà đứng chắn trước
cửa, dưới ánh mắt kinh hoàng và khó hiểu của bốn người trong phòng, tôi
lấy thuốc lá điện tử ra và bắt đầu hút.
Đối phương cảnh giác, quan sát tôi rồi hỏi: “Mày là ai?”
Tôi hất cằm về phía Kỷ Thần Phong: “Bạn của bác sĩ Kỷ. Yên tâm, tôi giàu
lắm, anh chị muốn bao nhiêu tôi cũng trả hộ cậu ấy được.”
Gã đàn ông quay lại nhìn vợ mình, trông có vẻ không quyết định được.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!