Cao Quyên đẩy xe đẩy vào phòng bệnh, trên xe là những chiếc cốc giấy nhỏ
đựng thuốc cho bệnh nhân uống. Hằng ngày cô phải đẩy xe vào phòng bệnh
cấp phát thuốc hai lần, một lần vào buổi sáng, một lần vào buổi tối.
Cô đã làm việc ở bệnh viện phục hồi chức năng này được mười năm, kiểu bệnh nhân nào cũng đã gặp qua, nhưng bệnh nhân số 3103 này khác với những
bệnh nhân mà cô từng tiếp xúc trước đây.
Cai nghiện là một việc
vô cùng khó khăn, Cao Quyên công tác nhiều năm như vậy nên đã tiếp xúc
với không ít bệnh nhân, phần lớn đều cứ hết ra lại vào, xuất viện chưa
được bao lâu đã quay trở lại, số lần quay lại nhiều, một số thậm chí còn bị nghiện nặng hơn và chết do dùng thuốc quá liều. Người thoát được
khỏi sự kiểm soát của thuốc, mở ra cuộc sống mới cũng có nhưng tỷ lệ
không cao.
Bởi vậy, cô đặc biệt thương tiếc cho bệnh nhân 3103.
“Cậu Tang, uống thuốc thôi.” Cô cầm chiếc cốc giấy có đề tên Tang Niệm, bước tới sau lưng người đàn ông đang đứng trước cửa sổ, “Đang xem gì mà mải
mê thế?”
Nghe tiếng, Tang Niệm quay người lại, anh nhận lấy chiếc cốc giấy trong tay cô, “Đang nhìn cái cây bên ngoài kia, lúc cháu vào
đây nó vẫn còn trơ trụi, giờ đã xum xuê lá xanh rồi.”
Trong cốc
giấy có bốn năm viên con nhộng và viên thuốc nén lổn ngổn, anh chẳng
buồn nhìn mà tỏm hết vào miệng trong một lượt, sau đó đi đến chỗ mép
giường, cầm cốc nước đặt trên tủ đầu giường lên uống cạn.
“Phải
đó, thời gian trôi nhanh quá, sắp đên hè rồi.” Cao Quyên có một cậu con
trai cũng đã ngoài hai mươi, thỉnh thoảng nhìn Tang Niệm, cô lại nhớ đến con trai mình.
Từ lúc nhập viện đến giờ, đối phương chỉ được ba
người đến thăm, hai nữ một nam, cô chưa gặp bố mẹ đối phương bao giờ,
cũng chưa từng nghe anh nhắc tới.
Cao Quyên không biết anh và
người nhà đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết anh phiêu bạt đến mức nào mà lại phải trú ngụ ở bệnh viện phục hồi chức năng, cô chỉ thấy tiếc
cho anh. Lẽ ra anh có thể có được một cuộc sống tốt hơn, tương lai xán
lạn hơn, nhưng còn trẻ mà sức khỏe của anh đã bị tổn hại, bởi vậy mà chỉ có thể bị nhốt trong viện uống thuốc cả ngày.
Tuy bây giờ đã tốt lên rất nhiều, nhưng nghĩ đến bộ dáng thảm thương của Tang Niệm lúc mới vừa nhập viện, Cao Quyên vẫn không khỏi lắc đầu thở dài. Vóc dáng cao
lớn như vậy mà trên người lại chẳng có mấy cân thịt, mặt mày cũng chẳng
có chút hồng hào nào, các phương diện về tinh thần thì kiệt quệ đến mức
cùng cực, thoạt trông chẳng giống thanh niên trai tráng đang độ xuân
thì.
“Cậu vẫn đang viết thiệp mừng à?” Thấy thiệp chúc mừng và bút để trên bàn nhỏ cạnh giường, Cao Quyên thuận miệng hỏi.
“Vâng.” Tang Niệm ngồi về giường, cầm một tấm thiệp lên, nói: “Cháu tính rồi,
đến lúc xuất viện, hẳn là có thể vừa vặn viết được một trăm tấm.”
Trước kia Cao Quyên hỏi thì biết anh có người thương ở bên ngoài, hai người
cãi nhau, những tấm thiệp này được viết cho người ấy để xin lỗi. Thời
buổi bây giờ viết thư còn ít chứ nói gì đến gửi thiệp. Cô không biết đây có phải “lãng mạn” không, nhưng nếu có người viết cho cô cả trăm tấp
thiệp để xin lỗi, cho dù không thể tha thứ một cách dễ dàng thì chắc
cũng sẽ nguôi ngoai một chút, nhỉ?
“Thế viết xong cậu có muốn trực tiếp đưa cho người ta không?” Cô ghi chú vào bảng hồ sơ bệnh án.
Lúc này, Tang Niệm rơi vào trầm tư, anh cụp mắt nhìn chăm chú tấm thiệp chúc mừng trên tay, không đưa ra câu trả lời rõ ràng.
Thấy vậy, Cao Quyên không hỏi gì nữa, họ chỉ gặp nhau trong thời gian ngắn
nên cô cũng không tiện đào sâu vào những vấn đề quá mức riêng tư này.
“Thời tiết dạo này khá đẹp, có thời gian thì đi dạo một chút nhé.” Nói xong, Cao Quyên đẩy xe ra cửa.
Ngày chia tay thứ 79.
“Con chuẩn bị khi nào rời khỏi thành Ruồi?”
Trong biệt thự của nhà họ Tang, Tang Chính Bạch và Kỷ Thần Phong ngồi đối diện nhau ăn tối.
Nghe vậy, Kỷ Thần Phong ngừng động nĩa, anh ngẩng đầu, đáp: “Cháu sẽ không chuyển đi đâu đâu, chỗ đó rất tốt, cháu rất thích.”
Trán Tang Chính Bạch nổi gân xanh, nếu là Tang Niệm thì sợ rằng ông đã đập
bàn từ lâu rồi, nhưng đối diện với ông bây giờ là Kỷ Thần Phong, vì hổ
thẹn trong lòng nên ông cũng nhẫn nại hơn vài phần.
“Con là con
trai bố, trước kia bố thất lạc con, để con sống ở đó thì thôi đành chịu, nhưng giờ bố con mình nhận lại nhau rồi, nhà mình đâu phải là không có
tiền, sao bố có thể để con sống ở nơi như vậy được?” Tang Chính Bạch
quen thói độc tài, căn bản không có ý định thương lượng với đối phương,
“Không phải đến bệnh viện thú y làm việc nữa, bố sắp xếp cho con một vị
trí trong công ty, về sau con vào công ty nhà mình làm đi.”
“Với
cả…” Ông dừng một chút, “Đừng qua lại với Tang Niệm nữa. Nó gây ra loại
chuyện thế này thì đã chẳng thể dùng từ ‘đáng sợ’ để hình dung nữa rồi.
Nó là một quả bom nguyên tử biết đi, ai biết nó còn gây ra được chuyện
gì?”
Kỷ Thần Phong lặng nhìn ông suốt một hồi lâu, sau đó đột
ngột đứng dậy: “Cảm ơn ngài đã mời tôi ăn cơm, hôm nay dừng lại ở đây
thôi.”
Không cho Tang Chính Bạch có quá nhiều thời gian để phản
ứng, anh hỏi người giúp việc đứng bên cạnh để lấy áo khoác, sau đó đi
thẳng ra cổng mà không quay đầu lại.
“Thần Phong?”
“Thần Phong?”
“Kỷ Thần Phong!!”
Tang Chính Bạch giận đến độ quăng nĩa xuống đất, thế mà vẫn không gọi được Kỷ Thần Phong về.