Chương 39 Thạch Trụ Vân Mông
Chỉ là so với thái độ si ngốc suy nghĩ của thiếu niên ngồi ở bên cạnh nàng lại thảnh thơi hơn nhiều, bàn tay lại tiếp tục đưa tới bên trong túi bánh mà Tần Phong mang đến lấy ra một cái bỏ vào trong miệng nhấm nháp ngon lành đợi cho thư sinh thiếu niên trở lại trạng thái bình thường của mình hắn mới tiếp lời với nàng cũng không có để ý xem nàng có đang lắng nghe hay không cứ thế mà nói thôi.
- Nói sao nhỉ chuyện tình yêu là một cái gì đó rất đặc biệt hoàn toàn không thể giải nghĩa theo cách nói thường tình được. Nhưng mà tựu chung ta có thể tóm gọn chính là điểm đến cuối cùng của tình yêu là sự hạnh phúc của cả hai con người. Này câu trả lời đã làm nàng hài lòng rồi chứ ?
Tần Phong đưa ánh mắt của thiếu niên tò mò tới muốn hỏi thử cảm nhận của vị bạch y phiêu phất tiên tử ngồi ở bên cạnh mình về câu trả lời vừa rồi, chỉ là từ đầu đến cuối nàng vẫn ngồi đó tựa như một đóa hoa lan rừng tĩnh lặng giữa rừng già bạt ngàn cũng không vội ngắm nhìn từng chút một đổi khác của không gian, cho đến khi quay nhìn tới đôi mắt lấp lánh như vô vàn viên pha lê kia khẽ chớp lên
- Chàng sẽ cảm thấy như thế nào nếu như bản thân chàng yêu một người mà người ấy lại không yêu mình ?
Tần Phong hơi xụ mặt xuống có chút thất vọng chính là bởi vì thiếu niên không nhận được câu trả lời mà mình mong muốn, chỉ là thiếu niên chung quy vẫn là thiếu niên tâm tình thay đổi kì thực rất nhanh chỉ chớp mắt một cái đã thay đổi thái độ sang trầm mặt suy tư về câu hỏi thứ hai của bạch y tiên tử có vẻ như còn là một câu hỏi khó hơn, đối với yêu một người mà người ấy lại không yêu mình là cảm giác như thế nào, cái này hắn cũng không rõ lắm vì dù sao chính bản thân mình cũng chưa từng thật sự đem lòng yêu thích đối với bất kì một vị cô nương nào bao giờ
Chưa kể cả thời tuổi nhỏ của Tần công tử cũng khác hẳn so với các thiếu niên bình thường, xung quanh hắn bất cứ lúc nào cũng đều có các nàng thiếu nữ tiểu thư xinh xắn vây quanh thế nên bản thân đối với chuyện nữ nhi mà nói kì thực là quen rồi nên thành ra cảm xúc cũng không lớn. Là cảm thấy có thì có còn không thì không chẳng thể ảnh hưởng chút nào tâm trạng của mình. Cuối cùng nghĩ đến một điểm bản thân cảm thấy thấu suốt cũng không có vội vàng đáp lời mà ở bên cạnh bàn tay vô tư bứt một cọng cỏ đuôi chó phe phẩy yêu thích rồi mới ngậm trong miệng
- Người trong lòng có người trong lòng…cái này a đương nhiên là một chuyện rất thương tâm, rất khó chấp nhận. Giả giống như ta đến thư viện của gia tộc tìm sách, tìm được một quyển sách mà vừa nhìn liền đem lòng yêu thích đi nhưng lại có người khác tới trước cầm đi mất rồi mà ta thì lại không thể c·ướp lấy được, trong lòng nhất định sẽ rất buồn, hừm…là cực kì buồn luôn đó.
Thế nhưng không đọc được một quyển sách yêu thích ấy ta cũng không thể từ bỏ luôn việc đọc sách, nên đọc sách vẫn là nên tiếp tục đọc sách không thể từ bỏ. Cũng giống như bản thân nếu đem lòng yêu một vị cô nương, nhưng nàng lại không yêu thích ngược lại vậy cảm giác đầu tiên nhất định là vô cùng đau lòng, thế nhưng cuộc sống vẫn còn đó sống thế nào vẫn là nên tiếp tục sống như thế ấy.
Thạch Trụ Vân Mông, chính là cột đá giữa biển mây cho dù biển mây thay đổi đến tận cùng như thế nào cột đá vẫn sẽ yên lặng đứng ở đó. Giống như đạo lộ của mỗi con người, cho dù có biến động như thế nào nó vẫn đứng yên đó có tiếp tục đi hay không đều phải xem vào bản tâm của mỗi người. Nàng có biết không có mấy lần đánh cờ cùng với Tề tiên sinh, tiên sinh đã nói với ta thế này
Nhân duyên giữa người với người mà nói, có thể hai người cùng yêu nhau rồi ở bên cạnh nhau đương nhiên là chuyện tốt nhất, nhưng nếu như có một ngày hai người bỏ lỡ nhau phần nhiều là bởi vì tình đã cạn mà lướt qua nhau cũng bởi vì duyên phận quá mỏng tựa cánh bướm không chống chọi được một ngày giông bão. Ta đối với mấy đạo lí này của Tề tiên sinh mà nói kì thực cảm thụ không được sâu sắc cho lắm thế nên không thể dùng chúng để giải thích cho nàng được.
Tần Phong nói đến đây bàn tay đã đỡ lấy một cọng cỏ đuôi chó dùng cái đầu bù xù của nó chọc nhẹ vào bờ má rán hồng đào của bạch y tiên tử ngồi bên cạnh làm nàng giật thót đôi má phúng phính hờn dỗi quay sang, nhất thời đôi mắt pha lê vô ngần chăm chú của nàng vậy mà vô tình bắt gặp nụ cười thoải mái không có chút suy tư nào của hắn làm cho trái tim người con gái biết yêu đánh như trống xuân lệch đi một nhịp, đỏ mặt nóng ran khắp người.
- Đương nhiên đạo lí của Tề tiên sinh dạy ta không quá hiểu nhưng ta cũng có một chút tâm đắc học được từ lời của ông ấy. Theo ta nghĩ nhé trên đời mỗi một hảo hảo nữ tử các nàng đều nên được một hảo hảo nam tử yêu thích. Nàng trọn vẹn thích hắn mà hắn cũng trọn vẹn yêu nàng như thế mới đúng đạo lí. Được rồi hai chúng ta cùng đi câu cá đi…
Tần Phong dứt lời thì vui vẻ đứng lên một bàn tay đưa tới ra hiệu cho nàng cũng phải đến lúc tiếp tục chuyến đi của mình, tiên tử cả người nóng ran tựa lò lửa nhỏ thế nhưng nàng đối với cái với tay này của hắn cũng không có ngần ngại trọn vẹn trao bàn tay ngọc trắng muốt như một món đồ gốm sứ tuyệt trần vào bàn tay của thiếu niên.
Hắn kéo nàng đứng lên rồi hai người cứ tiếp tục như thế lang thang trên con đường đất rộng dưới những tán cây xanh mướt bung nở mùa xuân, hoa thơm cỏ lạ vào xuân không chỗ nào không có tỏa ngát hương thơm kéo dài cả một con đường, có thiếu niên tay cầm cỏ đuôi chó phe phẩy xung quanh niềm yêu thích đặt trọn trên chuyến hành trình của bản thân hắn, lại có nàng thơ đôi bàn tay đan lại vào nhau đặt tại sau lưng mỉm cười thích thú mỗi bước đi cơ hồ đều muốn cùng với hắn chung một nhịp. Có thiếu niên thưởng cảnh mây trắng trời xanh lửng lờ thơ thẫn, ngắm nhìn núi cao rừng rậm lại có nàng thiếu nữ ngắm nhìn đến thơ thẩn một bóng hình.
Trong thành lớn sầm uất người đi qua kẻ đi lại có thiếu niên thiêu thiểu lê từng bước ngắn bước dài trên đường dáng vẻ chán chường thiếu sức sống cũng không còn điệu bộ hoạt bát nhanh nhẹn như mọi khi. Thiếu niên ấy chân mang giày rơm đã hơi rách bên ngoài mặc một cái áo màu nâu sẫm đã sớm cũ kĩ tạm bợ với không biết bao nhiêu chỗ khâu vá chằng chịt từng mảng vải lớn với màu sắc ảm đạm cứ thế mỗi nơi một chút đắp lên.
Lúc này thiếu niên lẩm nhẩm giơ đôi bàn tay đã sớm chai sạn ra phía trước mắt chăm chú ngắm nhìn, một lúc sau mới chậm rãi thở dài. Thiếu niên lang Trần Trường An nhớ lại chút chuyện, hơn một tháng trước trong một lần đi đưa thư hắn vô tình nghe ngóng được tin tức ở khu vực những tòa long diêu nung gốm sứ xung quanh thành sớm đã bị cưỡng chế đóng cửa tắt lửa kia có một vị họ Nguyễn cũng là người xứ khác mới tới nơi này gần đây thường dạo vòng cùng với mấy vị quan mũ đảm nhận trọng trách diêu vụ cùng quan sát.
Trường An cũng có chút tò mò hôm ấy cùng ngồi nói chuyện với một vài người quan binh giữ thành hắn mới vừa vặn biết được thì ra cái vị Nguyễn sư phụ kia là một thợ rèn rất nổi tiếng ở kinh thành, lần này đến Thanh Sơn thành chính là dự định thương lượng cùng bên ngoài muốn mua lại một vài tòa long diêu để mở lò rèn kiếm luyện sắt.
Khoảng thời gian gần một tháng qua đều dùng để thương lượng giá cả rất căng thẳng cuối cùng độ chừng hơn hai tuần trước nghe ngóng được bọn họ đã giao dịch sang tay hoàn tất bốn năm tòa long diêu kích thước không tệ thuộc quyền sở hữu của Tần Gia hiện tại cũng đang trong giai đoạn chuẩn bị cải tạo lại dùng cho công việc của mình.
Trường An lúc ấy nghe thấy thì trong lòng vui vẻ, tự cảm thấy khí lực của bản thân không tệ lại nghĩ đến chuyện muốn cải tạo lò nung gốm sứ thành chỗ để rèn sắt nhất định không có dễ dàng cần rất nhiều người cùng nhau làm việc thế nên thiếu niên vẫn luôn thường xuyên nghe ngóng xem thử bên kia có truyền ra tin tức muốn mướn người hay không, hắn liền sẽ đến ứng tuyển vào một chân c·hạy v·iệc nặng nhọc thử vận khí kiếm tiền.
Thế nhưng thời gian qua đi cũng tương đối lâu mà chẳng có chút tin tức gì truyền tới thiếu niên ban đầu sốt ruột dần chờ đợi cũng cảm thấy không phải là chuyện tốt thế nên đã tiếp tục công việc giao thư thường ngày của mình để kiếm tiền cơm bỏ bụng.
Cũng là mới ngày hôm qua lúc thiếu niên chạy giao thư ở con ngõ Thiết Long nghe được tin tức vị thợ rèn họ Nguyễn ở bên kia tuyên bố với bên ngoài muốn thu khoảng mười học đồ rèn sắt, yêu cầu chăm chỉ làm việc và khí lực cũng tuyệt đối không được tệ. Mỗi ngày quản cơm ba buổi mỗi tháng có thể nghỉ được bốn ngày.
Trần Trường An nghe ngóng được tin tức này trong lòng liền trộm vui chính là bản thân thiếu niên cảm thấy mình với hai cái tiêu chí ở trên vừa hay không kém hay thiếu một cái nào, càng là xem công việc rèn sắt kia cũng là món hời lớn đi mỗi ngày cơm ăn đủ ba bữa lại còn học được một cái môn đạo rèn sắt sau này làm việc kiếm sống, phần tiền có thể kiếm được từ việc vất vả giao thư đã có thể tích góp lên dùng để làm một cái tết đàng hoàng vào cuối năm.
Thiếu niên hào hứng sáng sớm hôm nay sau khi chạy xong cái công việc đưa thư của mình thì lập tức chạy vội đến nơi ấy thử vận khí của mình một phen, lại chưa từng nghĩ tới hán tử trung niên với cánh tay nổi cuộm lên những khối cơ bắp đồ sộ và từng đường gân guốc kia còn chẳng thèm liếc nhìn tới hắn một cái đã đem thiếu niên giày rơm nghèo khổ này vứt lại ngoài cửa cũng không cần kiểm tra môn đạo lực tay lẫn với tư duy công việc của hắn. Trường An nghĩ đến lại buồn thở dài ra một hơi
- Nhìn mình bề ngoài có thể không tốt một chút, thế nhưng cũng không phải dáng vẻ khí lực không đủ đến nổi mà ngay cả một cái liếc mắt cũng không được chứ. Chẳng lẽ cái môn đạo rèn sắt này không phải xem lực cánh tay mạnh yếu mà lại đi xem tướng mạo tốt xấu sao ?
Thiếu niên buông thỏng bàn tay ngửa đầu nhìn trời xanh vẫn yên bình như thế, mây trắng gom góp thành từng đợt trôi nổi giống như những hòn đảo thu nhỏ. Trong lòng có nhiều suy nghĩ đến cuối cùng lại nhớ tới lời của vị tiên sinh ở trường học tư từng nói qua với vị học trò của mình mà thiếu niên lang này đã học lỏm được khi đưa thư cho ngài ấy. Vạn chuyện trên đời đều có thể thay đổi duy chỉ có một tấm lòng son mãi không đổi thay, nhớ là dù thế gian này có tồi tệ thế nào đi chăng nữa thì trời vẫn sẽ xanh.
Trường An trong lòng sầu muộn vì những chuyện của cuộc đời nghĩ đến đây lại cảm thấy bản thân như được trút đi được một phần gánh nặng lớn không có thêm suy nghĩ nào nữa thanh thanh thản thản tiếp tục bước đi trên con đường rộng của mình. Thất bại một lần thì có sao chứ, bị từ chối một lần thì có sao chứ trời vẫn còn xanh như thế cũng không thể vì ta tuyệt vọng mà sập xuống. Thiếu niên xốc lại tinh thần tiếp tục hướng đi trên con đường của mình, lúc này vô tình lướt ngang qua cây đào lớn của con đường Đào Hoa vẫn là không nén lại được sự tò mò của mình dừng chân mà ngắm nhìn một chút.
Trường An đứng ở phía bên kia đường há hốc miệng nhìn tới thân hình to không thể nào tưởng tượng được của cây đào lớn nhất nằm bệ vệ ở con phố Đào Hoa. Thiếu niên hàng xóm Lưu Tập Tân lâu lâu trong những cuộc nói chuyện phiếm buổi sáng với Trường An cũng là có nhắc đến ở ngoài con đường lát đá xanh lớn kia có một cây đào thụ vô cùng cổ xưa to đến phải mấy mươi người vòng tay ôm mới xuể.
Trường An đối với chuyện này vốn chỉ xem là câu nói đùa giữa những người bạn hàng xóm, dù sao thiếu niên bên cạnh kia là thiếu gia có học thức cũng thuộc vào hàng tốt trong thành nhỏ này bình thường đối với đứa trẻ nghèo khổ nửa chữ bẻ đôi cũng không biết như Trần Trường An mà nói sẽ phun ra những lời đều là nửa thật nửa giả.
Nghe nhiều nên quen rồi cũng biết luận chuyện để tin hay không tin, nhất là ở trong chuyện này Trần Trường An hắn xem như có một chút kinh nghiệm cùng với trải nghiệm đương nhiên là càng khó tin hơn vạn phần. Trường An thiếu niên bản thân tuổi nhỏ đã biết lên rừng đốn củi về bán kiếm tiền, chưa kể ở đoạn thời gian hắn theo Tiệt lão sư phụ học tập môn tạo nghệ nung đồ gốm sứ cũng từng cùng với lão nhân đi khắp các vùng sơn sơn thủy thủy mấy mươi dặm xung quanh, thường thường là đi để nếm thử tư vị của các loại thổ nhưỡng đặc biệt xung quanh thành.
Đường đi đa phần đều là băng rừng vượt núi vô cùng vất vả, hơn nữa những nơi hai người họ thường đặt chân tới đa phần cũng đều là những vùng rừng sâu núi thẳm thế nên cây lớn cổ thụ vài trăm thậm chí là vài nghìn năm tuổi thiếu niên mới mười bốn tuổi này đều đã từng kiến thức qua ít nhất một lần. Lớn thì đúng là rất lớn nhưng đến độ khoa trương như lời của thiếu niên hàng xóm Lưu Tập Tân kia thì đúng là hơi quá.
Chỉ là bây giờ thì tin rồi, cây lớn đến độ không thể tưởng tượng nổi chỉ là phần tán lá của nó mà nói có thể bung xõa phủ rộng khắp cả một vùng so với khoảng chiếm cứ đất của nó có thể còn to gấp đôi gấp ba lần diện tích của cả ngôi miếu Học Sĩ Phường kia. Trường An chấn kinh âm thầm lẩm nhẩm, cái này là…rốt cuộc là đã sống bao nhiêu năm mới có thể to lớn đến như vậy chứ, thật sứ quá là khoa trương luôn a.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!