Chương 36 Đạo nhân xem bói
Tần Phong dảo bước trên đường lớn không nhanh cũng không chậm vui vẻ bỏ những miếng bánh chiên màu sắc bắt mắt vào bên trong miệng nhai ngon lành, vừa đúng lúc thiếu niên đi lướt qua sạp của một thầy tướng số vừa mới tạm thời dựng lên vào ngày hôm nay. Người ngồi bên trong sạp là một vị đạo nhân dáng vẻ mệt mỏi cái cổ của ông gật gà gật gựa chỉ thiếu điều toàn bộ thân người đều nằm dài xuống bàn, mắt nhắm mắt mở ngửa đầu nhìn trời ngó mây một bộ dáng chán nản tựa như người không còn chút sức sống nào.
Chỉ là dường như trong một khoảng khắc nhỏ cảm nhận được có vị quý nhân nào đó đang đi đến gần lập tức cả người phấn chấn đứng phắt dậy thái độ trên gương mặt thay đổi nhanh hơn cả lật bánh tráng đánh tiếng chào mời thiếu niên đang tới dừng lại một phen.
- Người trẻ tuổi nếu như đã nhìn thấy cũng đừng bỏ qua, dừng chân rút một quẻ bần đạo thay ngươi giải quẻ có thể tính được cát hung phúc họa.
Tần Phong lúc đầu không chút nào để tâm đến vài mẻ chào mời kia thế nên thong thả lướt người đi qua sạp hàng tướng số nếu như chiếu theo lẽ thường tình mà nói thì thiếu niên sẽ không quay đầu lại nữa, thế nhưng lần này ở trong lòng hắn rốt cuộc có một chút dị động cảnh báo không bình thường.
Người trẻ tuổi vốn tin vào linh cảm của chính mình không tiếp tục bỏ đi mà quay đầu nhìn lại rốt cuộc vẫn là muốn xem thử đạo nhân này sẽ giải quẻ như thế nào, hơn nữa nhiều nhất cũng chỉ mất có mấy mươi đồng tiền mà thôi biết được thêm chút chuyện cũng là không tệ, chưa kể nếu là chuyện tốt vậy hôm nay hắn có thể vui chồng thêm vui, còn nếu biết được chuyện xấu hắn có thể nhân cơ hội còn ở trong thành lại chạy đến chỗ của đại nương đầu ngõ mua thêm một túi bánh bao chiên nữa ăn giải sầu.
Ánh mắt lướt tới đánh giá trước đạo nhân một lượt, là một thư sinh nam tử trẻ tuổi độ chừng hơn hai mươi gương mặt cũng xem như khôi ngô tuấn tú đem so với Tần An dáng vẻ bình thường và cái thiếu niên giày rơm kia thì dễ nhìn hơn nhiều, đặc biệt nhất là ở ngay trên trán tại mi tấm của thiếu niên kia vật mà có một nốt rùi son đỏ tựa giống như chấm chu sa khiến cho khuôn mặt tự nhiên có thêm mấy phần phong độ khí khái hơn người. Tần Phong nhìn qua một lần liền rất vừa mắt dựa vào một phần khí phách không tệ này có thể nhận định đạo nhân trước mắt đây không phải là lừa người, hoặc ít nhất nếu như hắn có lừa vậy thì kiểu gì cũng sẽ có chút môn đạo phòng thân, tựa như một cái thân thủ chạy nhanh như sóc chẳng hạn.
Nam tử thư sinh trước mắt đầu đội cao quan nở rộ ra như một đóa sen vô cùng đặc biệt, trên người mặc bộ đạo bào thường thấy của các đạo nhân khi hành tẩu giang hồ, đương nhiên ngay sau lưng sẽ có hình đồ âm dương bát quái trận. Tần Phong xét qua một lần người thiếu niên này, nhìn đến khắp chỗ của thân thể cuối cùng vẫn là dừng lại ở cao quan nở rộ như hoa sen của đạo nhân trong lòng thầm khâm phục vị nghệ nhân nào nghĩ ra loại thiết kế này, thực sự là vượt trên cả những tưởng tượng của hắn.
Đạo nhân nhìn thấy thiếu niên quay đầu trong lòng a ui mừng rỡ biết rằng thời cơ của mình đã tới trong lòng quyết tâm rèn sắt khi còn đỏ lập tức nhanh miệng hơn chút nói trước, sáng giờ chưa có người nào xem bói thật sự là không có đồng nào mua đồ ăn bỏ bụng, bây giờ con cá đã cắn câu hắn tuyệt đối cũng không muốn để duột chút nào.
- Người trẻ tuổi, trước giờ bần đạo thay người xem bói giải xăm xem trọng nhất ở hai chữ duyên phận, vừa nhìn một cái trong lòng đã cảm thấy cậu cùng ta nhất định có duyên nên mới gặp nhau. Bình thường xem bói giải xăm lấy giá hai mươi đồng, hôm nay chỉ lấy mười đồng!! Đương nhiên nếu như rút được quẻ xăm tốt thiếu gia cậu không ngại cho thêm một đồng tiền mừng, cho dù là vận may đại phát, hồng phúc rơi trúng đầu rút được quẻ thượng thượng cũng nhất định chỉ lấy có mười đồng, cậu thấy như thế nào ?
Tần Phong quay hoàn toàn gót chân của mình đi lại đứng trước quầy xem tướng số của vị đạo nhân này mặc dù từ đầu đến cuối đều nghe rõ ràng thế nhưng tuyệt nhiên không có một lời nào đáp lại, trong lòng thầm a ui thích thú vô cùng tò mò với từng món đồ được bày biện ở trên bàn lớn thô sơ, nào là mai rùa với đồng tiền cổ hình dáng vô cùng đặc biệt, lại có chén dĩa sứ với đồng tiền kiểu dáng cổ xưa, xăm bằng thẻ tre vuốt mỏng đặt ở bên trong một cái ống trúc dài, thậm chí có cả thể loại rút giấy đoán quẻ vô cùng cổ xưa chỉ có thể tìm thấy những bản ghi chép trong các quyển sách cổ.
Sau một lúc vui thích với những món đồ trên bàn, cầm lên đặt xuống thiếu niên lại nhìn lên chỗ của đạo nhân lần này hắn bày ra bộ mặt vô cùng hách dịch có chút chỗ giống với cái thái độ của Bạch đại công tử khi đi bắt nạt người khác, thật sự là một gương mặt rất thiếu đòn. Nếu như để Tần An nhìn thấy nét mặt này cá chắc chắn rằng thiếu niên ấy sẽ không ngại tặng cho tiểu thư sinh điển trai Tần Phong một vài cái nựng má yêu thương đâu.
- Đạo nhân trẻ tuổi ngài là lần đầu vân du đến nơi này ?
Đạo nhân nghe thấy câu hỏi, lại nhìn tới sắc mặt hách dịch như muốn đánh người tới nơi của thiếu niên trước mắt kia trong lòng a ui than khổ không kể xiết, thật sự muốn khóc tình huống này cũng khóc không ra nước mắt nữa rồi, bản thân cũng chỉ muốn kiếm miếng cơm bỏ bụng mà thôi nhưng ở trong cái thế đạo này thật sự muốn sống cũng không có dễ dàng.
- Vậy thì để ta giới thiệu một chút nhé, ta là công tử của Tần gia tên là Tần Phong ở trong gia tộc rất là nổi tiếng đấy nhé. Đạo nhân ngài có biết nguyên khoảng con đường này ngay cả chỗ mà đạo nhân đang đặt bàn làm ăn cũng là địa bàn của Tần gia ta. Ngài cảm thấy ở trên địa bàn của gia tộc ta làm ăn không xin phép cũng không đóng tiền chỗ ngồi lại còn lấy tiền của ta có thể lấy được không ?
Đạo nhân trẻ tuổi gương mặt nghe đến đây phát lên tái xanh thật bị dọa một trận không nhẹ, thân thủ cả người lập tức vào thế chuẩn bị duy chỉ có bên ngoài vẫn cố gắng hết sức bảo trì một thân bình thường bởi vì nhìn quanh một phen nhận ra đồ nghề chén cơm làm ăn còn để ở đây muốn chạy có thể chạy đi đâu được. Mất hết đồ nghề làm ăn vậy thì đói rồi nhất định là khổ tới nơi rồi…trong lòng nam tử sớm đã khóc cả một dòng sông nhất mực đối với thiếu niên đứng phía trước mắt không dành tặng đến một lời dễ nghe nào. Thanh giọng thiêu thiểu mất hết sức sống đã chuẩn bị vào thế khóc lóc ôm giò cầu xin, dù sao mặt mũi có thì tốt đấy nhưng mà đói tới nơi thì sao mà chịu được chứ.
- Vậy thì…
Tần Phong đối với một màn biến sắc này trong bụng cười đến muốn mở cờ, bây giờ hắn mới phần nào hiểu được tâm trạng bắt nạt người khác của Bạch đại công tử kia, thì ra cũng có chỗ đặc biệt thú vị như thế. Bàn tay đưa đến hướng đầu vai của nam tử đội cao quan nở rộ như đóa sen kia vỗ vỗ mấy cái động viên.
- Chậc chậc…thư giản nào ta chỉ đùa chút thôi mà, cũng không cần phải sợ đến nỗi vào sẵn thế luôn như vậy chứ, dù sao ta Tần Phong cũng xem là người đọc sách có tiếng ở trong thành nhỏ này nào sẽ có đạo lí ép người quá đáng như vậy, đạo nhân thấy có đúng không? Còn về chuyện nơi này là địa phận của Tần gia là thật nhưng mà đạo nhân ngài cũng đừng quá lo lắng nếu như ngài xem tốt cho ta, chẳng những ta sẽ trả tiền hơn nữa còn cho đạo nhân ở chỗ này làm ăn kiếm miếng cơm đảm bảo tuyệt không có người dám gây sự phiền hà. Nhưng mà xem không tốt…chậc chậc hậu quả của việc l·ừa t·iền người trong tam đại gia tộc khẳng định đạo nhân ngài không muốn thử.
Thiếu niên đầu đội cao quan trong lòng c·hết lặng đi một khắc, muốn khóc cũng khóc không ra nước mắt bụng thầm chửi rủa lão tổ tông mười tám đời của thiếu niên. Nói con mẹ nó ngươi giỏi thì một đao đ·âm c·hết lão tử đi đùa ác như vậy thật sự làm ta chuẩn bị thế quỳ xuống ôm chân khóc lóc cầu xin một trận rồi.
Thư sinh cái con mẹ nó chứ thư sinh…nào có tên thư sinh rắm chó gì đùa kiểu ác như thế chứ, ta còn chẳng phải người đọc sách nào tranh hơn thua khí phách người đọc sách với tên c·hết dẫm ngươi. Con mẹ nó đem tên này so với mấy lão hủ nho kia bây giờ mới cảm thấy nói chuyện với mấy lão già đó thật sự là sung sướng.
Thế nhưng trong lòng nghĩ là thế ngoài mặt vẫn cố duy trì dáng vẻ bình thản nặn ra một nụ cười miễn cưỡng, bây giờ mình đang ở trong địa bàn nhà người ta cho dù đánh một con chó cũng phải ngó thử mặt chủ đằng này đây lại là con của chủ nhà đánh bừa một cái xem như hôm sau ngủ không cần mở mắt nữa rồi.
- Vậy cậu muốn thử loại hình nào ?
- Tùy ý một cái dựa theo duyên phân của ta cùng với đạo nhân mà chọn là được. Nếu đã là tốt vậy thì không thể xấu, nếu đã xấu vậy cũng không thể xấu hơn.
Đạo nhân quay về với dáng vẻ bình hòa của mình, còn thiếu niên quần áo tham sam đơn bạc trước mắt sau câu trêu đùa vừa rồi cũng nhanh chóng quay lại dáng vẻ an tường thoải mái ban đầu gương mặt chậm rãi giãn ra lưu lại một nét cười hoà ái làm người ta cảm thấy vô cùng thân thiện lại giống như tỏa ra một loại ánh sáng ấm áp kì lạ tuyệt đối so cùng với dáng vẻ hách dịch khi nãy là không cùng một người.
Tay đưa vào trong áo lấy ra một túi vải nâu nhỏ đang vang nhẹ nhàng từng tiếng leng keng vui tai đặt xuống bàn trước mặt của đạo nhân. Rồi mới dang tay tới cầm lấy ống trúc thẻ tre mà đạo nhân đặt trước mặt của mình vốn định rung lên lấy quẻ nhưng rồi không biết vì sao hắn chậm rãi đặt xuống ánh mắt lướt tới đạo nhân thật rõ ràng lên tiếng
- Đạo nhân ngài không định bỏ nốt mấy que xăm kia vào sao, đều là xăm tre dù ăn được cũng không ngon bằng ăn cơm đâu.
Đạo nhân nghe thấy trọn vẹn câu hỏi từng chữ đều giống như sấm động bên tai, nhất thời trong bụng đánh trống thế nhưng vẫn là giữ gương mặt của mình bình hòa nhất có thể, đối với chuyện bản thân làm bị thiếu niên này phát giác trong lòng nghi thần nghi quỷ nhưng suy cho cùng cũng không đoán ra được hắn làm sao lại biết chút mánh khóe nhỏ nhặt để kiếm tiền này của mình. Cười trừ một vài cái với thiếu niên rồi mới đưa tay vào bên trong áo lấy ra hai quẻ còn lại trong một trăm lẻ tám quẻ bói của ống trúc kia, là hai quẻ thượng thượng và hạ hạ bỏ lại vào lại bên trong ống trúc rồi mới chuyền sang cho hắn
- Đã đủ chưa ?
Tần Phong mỉm cười không đáp lời tay cầm lấy ống thẻ tre này lắc lên một cái nữa nhưng cũng không để cho que thẻ nào thực sự rơi ra bên ngoài, cuối cùng thiếu niên nhắm mắt lại nhẩm đếm vui vẻ gật đầu.
- Một trăm lẻ tám thẻ này đều đủ, chỉ là có một thẻ tru·ng t·hượng bị thiếu mất một góc chắc là không ảnh hướng đến vấn đề xem xăm bốc quẻ này chứ.
- Không sao, chỉ là một chút vết tích khẳng định không có vấn đề quá lớn.
Đạo nhân trong miệng cất lời nhưng trong bụng có một cơn r·úng đ·ộng mạnh đến nỗi không thể diễn tả thành lời, rốt cuộc thì thiếu niên này là loại quái vật gì chỉ một cái lắc tay nhẹ nhàng liền đếm được ở bên trong hộp thẻ tre kia bị thiếu mất hai thẻ, lại lắc thêm một cái liền nói thẳng ra thẻ tru·ng t·hượng ở bên trong bị thiếu mất một góc.
Phải nói ở trong thành nhỏ này cho dù là người tu đạo chân chính cũng không thể tùy ý mà sử dụng thần thông của mình, bởi vì dưới chân có thánh nhân tọa trấn tùy tiện như thế chính là không đặt mặt mũi của một vị thánh nhân vào trong mắt cuối cùng nếu như đã đắc tội với một vị thánh nhân mà nói cho dù là loại nào kết cục thế nào cũng đều xem như không tốt.
Ngay cả khi môn phái của họ thực sự ra mặt đánh tiếng cầu tình thì thử so sánh một chút giữa mặt mũi của một vị thánh nhân với chút mạng sống cỏn con của tu sĩ mới nhập đạo vài cảnh ai phân lượng nặng nhẹ thế nào cái này chắc trong lòng mỗi người đều đã sớm có được câu trả lời.
Chưa kể một chuyện là thiếu niên kia còn chưa tính là người nhập đạo làm thế nào mà thi triển được thần thông quan sát hay là cái gì chứ là thuần túy dùng mắt thường và cảm nhận để nhìn ra, cái này cũng quá mức biến thái rồi. Đạo nhân a ui trong lòng, cho dù bản thân ở trong phương thiên địa này không hẳn là phải chịu quá nhiều quy tắc cưỡng ép ước thúc, thế nhưng muốn làm ra loại chuyện như thế kia nghĩ đến nếu không có sẵn chút manh mối để suy đoán rõ ràng điều bất khả thi. Cái này làm sao làm được vậy ?
Thiếu niên nhìn về phía của đạo nhân vẫn cố gắng bảo trì dáng vẻ bình thản chỉ cần một ánh mắt lướt ngang hắn cũng đoán được vị thiếu niên đầu đội cao quan như đóa hoa sen này rốt cuộc là nghĩ cái gì trong đầu vui vẻ cất lời cũng không phải là giải thích gì cả chỉ đơn thuần là nói vui một câu mà thôi.
- Người hành tẩu giang hồ ai chẳng có chút môn đạo mánh khóe phòng thân hiếm khi dùng đến, đạo nhân vẫn là đừng để tâm nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!