TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN

Nhân Gian Khúc

Chương 20: 20 Đọc thư bất cầu thậm giải, mỗi hữu hội ý, tiện hân nhiên vong thực


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Chương 20 Đọc thư bất cầu thậm giải, mỗi hữu hội ý, tiện hân nhiên vong thực
Ánh nắng của buổi chiều hoàng hôn chậm rãi đổ xuống nhân gian, nắng mạnh và chói hơn mọi ngày rất nhiều hơi ngửa đầu lên một chút liền sẽ bị loá mắt không thể nhìn thấy gì nữa. Tần An một tay dắt theo tiểu muội, một bàn tay khác của thiếu niên không ngừng bấm bấm miệng lại lẩm nhẩm đếm tính toán số bạc còn lại ở trong túi của mình nên chi tiêu như thế nào cho hợp lí. Sau một lúc lẩm nhẩm tính toán kĩ càng hắn ước chừng mình cũng còn hơn hai trăm đồng bạc là một khoản tiền lớn đối với hắn ngay lúc này.
Thiếu niên suy nghĩ được một lúc, lại đưa tay vào áo lấy ra một thỏi bạc có thể xem là tương đối lớn đặt ở trong lòng bàn tay mân mê vô cùng thích thú, màu sắc của thỏi bạc này óng ánh khác thường bên trên bề mặt nếu như nhìn kĩ sẽ nhìn thấy nó còn có những đường vân vô cùng kì lạ chạy dọc chằng chéo khắp nơi cảm tưởng giống như những đường gân máu trong cơ thể của con người. Thiếu niên chà xát nó vào lòng bàn tay mình hai cái, thỏi bạc tưởng như hoàn toàn vô tri vô thức kia vậy mà run lên một cái rất khẽ càng làm củng cố thêm niềm tin cho Tần An về thứ đồ chơi mà mình mới nhặt được.
Không ngờ đánh bậy đánh bạ một trận, c·ướp được khoảng tiền lớn chưa nói còn có được loại kinh hỉ này. Kim Lang ở trong thiên hạ rộng lớn dù đặt ở chỗ nào cũng đều có thể xem là bảo vật hiếm có như thế mà lại rơi vào trong tay mình, loại cơ duyên trời ban như thế này nếu như còn không thể quật khởi chính là không hợp lẽ trời. Thiếu niên thích thú nhìn thêm một chút nữa rồi mới cất lại thứ đồ chơi vô cùng đáng tiền này vào trong túi áo để nó ở một chỗ riêng khỏi túi bạc lớn kia tuỳ tiện lúc nào trong lòng hắn cảm thấy vui vẻ sẽ lại lấy ra xem tiếp.
Tiểu Ngân đương nhiên không bất ngờ chỉ là ánh mắt nhìn về phía ca ca khi si ngốc ngắm nhìn thỏi bạc còn có chút say mê kì lạ dường như một ánh mắt vượt qua vô cùng năm tháng dài đằng đẵng chiếu đến nơi đây hạ xuống nơi con người đang nắm dịu dàng bàn tay của nàng. Ánh mắt ấy khẽ sáng mang theo một làn gió xuân mát rượi còn ẩn theo chút hương thơm. Tiểu cô nương là như thế nhỉ, lúc nào cũng đáng yêu mang đến cho người ta một loại cảm tưởng vô cùng sâu sắc
Ở nơi sạp hàng có thiếu niên cùng với phu nhân ngồi cạnh bên nhau nói về những câu chuyện đã diễn ra ở trong thành nhỏ, thiếu niên thì khép nép có chút kính nể còn phu nhân lại vô cùng thoải mái, thậm chí nếu như để ý một chút còn có thể cảm nhận được một loại tư vị đẫy đà mê hoặc lòng người vô cùng đặc biệt toát ra, cũng không phải là loại lợi dụng cử chỉ thân hình hay là lối ăn mặc để phô bày như phường nữ thai tục tằn thường thấy chỉ đơn giản là từ ở bên trong cốt cách đã làm cho người ta có loại cảm nhận như thế, chỉ là thiếu niên tuổi nhỏ tâm như gương sáng đối với cái này nửa điểm hiểu chuyện cũng không có. Phu nhân ngồi cùng hắn thật lâu, mãi đến khi nhìn thấy sắc trời đã có chút ảm đạm mới quay về thiếu niên, đôi mắt ngọc xanh thẳm tựa như đại dương kia khẽ chớp lấy một cái giống như nhấn chìm con người ta vào một vùng biển xanh vô cùng tận.
- Thằng nhóc kia…thiên phú tu đạo tàm tạm không đáng nhắc tới vậy mà thiên phú luyện võ lại thuộc vào hàng hiếm có, con cũng có mắt chọn bạn lắm đấy. Nhưng mà hình như tính cách thằng nhóc ấy không được tốt cho lắm…
- Lâm phu nhân cũng quá khen rồi, Tần An hắn luyện võ rất cừ ngày hôm nay hắn còn ở trong thư viện Thương Sơn đánh hết một đám thiếu niên Bạch gia để c·ướp tiền nữa bộ dáng lúc đó rất là uy phong a. Nhưng mà Lâm phu nhân nói hắn tính cách không được tốt cho lắm…là không được tốt như thế nào ạ ?
Ánh mắt của vị phu nhân lại càng thêm trầm mặc giống với biển sâu tĩnh lặng làm người ta không thể hiểu được tự nhiên lại sinh ra tâm bất an trong lòng. Cứ như thế thật lâu, thật lâu cho đến khi ánh mắt kia bắt gặp gương mặt dịu dàng trầm lắng của Tần Phong mới dường như hoàn hồn lại quay đầu hướng nhìn đến con ngõ phố Đào Hoa đang dần lên đèn chuẩn bị cho một buổi nhộn nhịp về đêm.
Bà đứng người khỏi chiếc ghế dài quen thuộc, thân hình thon thả yêu kiều với những gợn nét tuyệt mĩ của người phu nhân đã đến cái tuổi tam tuần nhưng chẳng khác nào người con gái mới độ hai mươi che trước mắt Tần Phong, một ngón tay khẽ chạm nhẹ vào trán của thiếu niên đẩy khẽ một cái khiến hắn chúi người muốn té về phía sau.
- Có những chuyện chỉ cần biết không cần phải nghiên cứu sâu xa, vị tiên sinh Tề Long của thư viện Thương Sơn kia chưa từng dạy cháu đọc thư bất cầu thậm giải, mỗi hữu hội ý, tiện hân nhiên vong thực hay sao ?
Tần Phong đôi mắt sáng lên nhìn thẳng về phía của Lâm phu nhân, thiếu niên thư sinh nhỏ tuổi như nghe được một điều gì thiên kinh địa nghĩa mà bản thân trước đây chưa từng được nghe tới, sự yêu thích đối với chuyện học trong lòng rộng mở. Lập tức dáng ngồi thay đổi thẳng lưng bằng gối rất có điệu bộ của bậc chính nhân quân tử, không chút giấu giếm sự chờ mong được học hỏi thêm môn đạo ở trong đôi mắt của mình dành cho Lâm phu nhân.
Mà bà thì cũng bị loại khí thế này làm cho căng thẳng, ánh mắt cũng thay đổi càng thêm an tường tập trung khẽ nhanh chóng bàn tay chỉnh lại lớp y phục trên người của mình cho chỉnh tề mới có thể lên tiếng giải thích cho thiếu niên nghe, ít nhất cũng nên ra dáng một vị tiên sinh dạy học chứ.
- Cái gọi là đọc thư bất cầu thậm giải, mỗi hữu hội ý tiện hân nhiên vong thực chính là đọc sách không cần phải rõ ràng từng chi tiết ở bên trong sách, nhưng khi hiểu được một tầng ý nghĩa liền có thể vui đến quên ăn.
Tần Phong ánh mắt sáng lên, trong miệng liên tục lập đi lặp lại câu nói kia nhập tâm đến nỗi xuất thần, vô cùng thích thú so với trẻ con khi nhận được kẹo của mẹ đi chợ về còn vui thích hơn rất nhiều. Đợi cho thiếu niên một hồi lâu rơi vào trạng thái tĩnh thức nhất của mình, ánh mắt sáng ngời tựa như vầng thái dương sau màn sương sớm hướng về phía phu nhân vỗ tay vô cùng đắc ý cuối cùng đứng người khỏi cái ghế đẩu giơ ngón tay cái với bà.
- Quả là Lâm phu nhân, tóc dài kiến thức cũng thật dài.
Dứt lời liền nhắm thẳng về con đường lớn bên ngoài rời đi, Lâm phu nhân khẽ nhìn về phía bóng lưng con con của thiếu niên đang khuất dần trong màn đêm vào hàng người tấp nập qua lại trong lòng bà có một tia lay động nhỏ, nhất thời trong miệng mấp mấy. Quả nhiên là hạt giống đọc sách tốt, nghe một chút liền có được sự lĩnh ngộ của riêng mình. Còn có đôi mắt sáng ấy nữa không biết sẽ có bao nhiêu nho sĩ thánh hiền phải ao ước có được đây. Lúc đang mãi suy tư về đủ thứ trên đời thì đã có một người khác nữa cũng dừng lại ở bên sạp hàng để hỏi mua trâm cài tóc.
- Vị phu nhân cây trâm này bán giá thế nào ?
- Bên này đồng giá bảy đồng bạc đều là trâm gỗ lấy từ khu rừng ngoài thành chất lượng tuyệt đối tốt. Còn những chiếc trâm bạc bên kia thì ba mươi đồng bạc một cây.
- Có thể…
- Không bớt!
Vị thiếu niên đứng mua hàng cũng mặc trên người một bộ thanh sam đạo bào đã cũ, thậm chí ngay cả màu sắc ban đầu cũng đã phai nhạt chẳng còn nhìn thấy rõ ràng, đặc biệt hơn là ở ngay đằng sau lưng của hắn còn vẽ hình âm dương bát quái đồ ở phía trước y còn có một chiếc xe thồ đẩy hàng bằng gỗ kích thước không lớn, đầu đội cao quan nở rộ ra như một đoá sen thật sự là có chút cốt cách không tệ. Lâm phu nhân căn bản là chẳng cần nhìn qua cũng có thể đoán được cái người này là một vị đạo sĩ chuyên xem tướng số từ vùng khác đến nơi này lăn lộn kiếm ăn. Cuộc sống càng ngày càng vất vả khó khăn người dân bình thường sống cũng đã không dễ dàng gì nào sẽ có tiền thừa đi xem bói toán, thế nên thiếu niên đạo sĩ kia đoán chừng cuộc sống cũng không có dễ dàng.
Gương mặt của thiếu niên tương đối sáng sủa, nếu như là đem đi so sánh với Tần An mà nói thì tốt hơn chút nhưng lại không thể cùng với Tần Phong so sánh về phong thái. Chỉ là lúc này bị một lời kia của bà làm cho nhất thời cứng miệng không thể tiếp lời kèo cưa giá cả, cuối cùng vật thuận mắt đã cầm trong tay không dám c·ướp thì phải trả tiền, thiếu niên đành thở phào ra một hơi tay cầm lên một chiếc trâm gỗ màu hơi ám đen ánh mắt hướng về phía Lâm phu nhân bàn tay đưa vào túi áo lấy ra tròn bảy đồng bạc trả tiền rồi mới lủi thủi đẩy cái xe hàng của mình bước chân đi.
Hầy…mấy kẻ không cần tới nhất cũng đã tới xem như bàn cờ lớn cuối cùng được các thánh nhân lưu lại ở nơi này cũng đã bắt đầu khai cuộc, để xem nào lão nhân gia, mình, cái tên viện trưởng c·hết dẫm với đống quy củ Tề Long kia, một tên thành chủ không biết sống c·hết, đám quan phụ trách diêu vụ ăn no rửng mỡ, lão già bán thuốc với mấy đồ đệ của lão, một tên kiếm tu chuyên đúc kiếm, còn có…phải rồi mấy lão bất tử chưa chịu xuống lổ của Tam đại gia tộc nữa…chậc chậc một đống rối nùi như thế liên hệ với nhau làm sao Tần Phong xoay chuyển được thế cục đã vào tròng này đây.

Bạn đang đọc bộ truyện Nhân Gian Khúc tại truyen35.shop

- Này khi nãy ngươi cùng với Lâm phu nhân nói gì thế ?
- À phu nhân kể chuyện dạo gần đây có không ít những vị tiên sư tới nơi này để tìm kiếm bảo vật cơ duyên gì đó, dặn chúng ta cẩn thận một chút đừng chọc phải họ.
- Ồ chỉ như vậy thôi sao, nãy giờ đi đường ta cũng nhìn thấy rất nhiều người mang theo bảo kiếm bên người chuyện này cũng phần nào đoán được ngươi có biết họ tìm kiếm cái gì không ?
Tần Phong không trả lời mà chỉ dùng cái lắc đầu để biểu thị ý kiến của mình, ánh mắt đổ dồn về phía trước dường như phát hiện được chuyện gì đó vô cùng không hợp với lẽ thường tình đang diễn ra. Thái độ này lập tức khiến cho Tần An nâng cao cảnh giác lên mức tối đa, hắn nhìn quanh khắp mọi nơi mình đang đứng một lượt, bàn tay lại càng thêm siết lấy bàn tay tiểu muội kéo tiểu cô nương về sát với thân người của mình. Nhích chậm từng bước chân đến gần chỗ Tần Phong hơn khẽ lên tiếng hỏi.
- Phát hiện điều gì ?
- Có người theo chân chúng ta. Không biết có phải ý tốt hay không, để đảm bảo an toàn trước nhất thì quay về thôi.
- Ừ về thôi.
Hai thiếu niên cùng nhau hướng chân bước đi thẳng về phía phủ viện Tần gia vì dù sao tạm thời cũng chỉ có nơi ấy là an toàn nhất, trời đã ngã về đêm ở nơi xa thẳm đằng chân trời phía tây cũng chỉ còn lưu lại những vệt sáng đỏ hồng mờ nhạt vì đã bị những lớp mây đen của đêm tối che phủ. Trên con đường lớn Đào Hoa này vô số những ánh đèn lửa lập lòe từ những cửa hàng những chợ đêm đã được thắp sáng tinh diệu nhưng cũng không lưu lại được bàn chân của thiếu niên gấp gáp.
Khuôn viên Tần gia rất nhanh chóng đã xuất hiện trước mắt của cả ba người, Tần Phong trong đầu nhảy số lập tức chủ động vẩy cao tay lớn tiếng nói vọng tới những ánh đèn đang thắp sáng ở nơi cửa phủ, từ đằng xa lập tức có người nhìn thấy một tốp bảy tám vị hộ vệ canh giữ bên ngoài tay cầm theo lồng đèn tức tốc theo ám hiệu chạy tới tiếp ứng.
Ở trong đêm tối có kẻ phát giác ra chuyện gì đó không ổn, thả chậm bước chân mình lại ánh mắt y không ngừng luân chuyển khắp nơi rồi chỉ một hơi thở khẽ trôi qua đã biến mất vào trong dòng người tấp nập đang không ngừng giao nhau trên con phố lớn. Thiếu niên tiễn người huynh đệ của mình đến cửa phủ, đầu hướng về phía con đường lớn ý định đơn giản muốn đi xem thử một màn vừa rồi rốt cuộc là kẻ nào đứng ở đằng sau làm ra, có thể mang đến cho Tần Phong loại cảm giác bất an từ tận đáy lòng như thế khẳng định kẻ ấy hoặc là người đứng đằng sau kẻ ấy tuyệt đối không tầm thường. Tần An nhìn thấy huynh đệ mình không ngừng hướng ánh mắt về phía bên ngoài trong đầu nảy số mới lên tiếng hỏi.
- Tần Phong ngươi không định về nhà à ?
- Ta phải quay về chỗ của Lâm phu nhân một chút, kẻ vừa rồi làm ta cảm thấy không yên tâm. Ngươi nhanh chóng vào nhà đi, ngài mai chúng ta lại nói chuyện. Ba vị hộ vệ này có thể giúp cho ta một chút đưa ta quay lại sạp hàng của Lâm phu nhân ở ngoài phố Đào Hoa hay không ?
- Công tử người thật sự không cần nói lời nhờ vả như thế đâu, đây vốn là nhiệm vụ và chức trách của đám tiểu nhân mà thôi. Ba người các ngươi đi cùng với Tần công tử một chuyến đi, nhớ phải để ý kĩ càng xung quanh không được lơ là. Thành của chúng ta năm nay đón một làn gió mới, hiện tại khắp nơi đều là long ngư hỗn tạp, vàng thau lẫn lộn đừng để xảy ra vấn đề đáng tiếc.
Nam tử trung niên trên người mặc giáp trụ đội một cái mũ đặc biệt cao có ấn kí ở bên trên vòng tay thực hiện động tác hành lễ với công tử ca, sau khi đã cẩn thận hoàn thành xong hết mấy thủ tục thường tình mới lập tức nhìn qua nhóm bảy tám người hộ vệ canh cổng của mình phân phó nhiệm vụ cho ba người có thân thủ tốt nhất đi cùng với công tử thực hiện nhiệm vụ. Thế nhưng trước khi để cho mấy người họ cùng lên đường, nam tử trung niên lại lần nữa lên tiếng xem chừng là muốn xác định một chút tình hình nguy hiểm hiện tại, khi nãy nhìn thấy thái độ của công tử từ đằng xa trong lòng hắn đã cảm thấy có chuyện không lành mới lập tức thúc nhóm người của mình tức tốc chạy ra tiếp ứng.
Quả nhiên đúng với linh cảm của mình, vị đội trưởng của phân đội hộ vệ này đã phát hiện ra một kẻ khả nghi ẩn nấp trong màn đêm tối ở đằng xa khi nhìn thấy mấy người họ đã chủ động quay người len vào trong đám đông bỏ đi. Mặc cho có phải là suy nghĩ viễn vông hay không an toàn của Tần công tử luôn là mối bận tâm hàng đầu của gia tộc, hắn chỉ là một đội trưởng hộ vệ nhỏ nhoi thực xảy ra chuyện hoàn toàn không có khả năng gánh vác.
- Công tử vừa rồi người có cảm giác ai đó đuổi theo mình không ?
- Có đấy…ta cảm giác vô cùng rõ ràng là đằng khác. Nhưng mà chắc chắn chỉ là một con tốt thí mà thôi, nguy hiểm không lớn.
- Có cần tiểu nhân phái thêm mấy người nữa không, dù sao an toàn của công tử vẫn là chuyện hàng đầu.
- À cái này thì không cần, trong thành nhỏ có bề trên tọa trấn quy củ nhiều không có kẻ ngoại hương nào dám làm càn quấy gì đâu, người trong thành lại càng không có lí do. Đội trưởng cũng không cần quá lo lắng, kẻ vừa rồi chắc là tạp nham tai mắt của mấy kẻ ngoại hương mà thôi, chắc là nhận nhầm ta với người nào đó nên mới âm thầm đi theo một đoạn.
Đội trưởng đội hộ vệ trên gương mặt thoáng hiện lên sự suy tư không biết nên làm như thế nào cho phải phép, nhưng công tử đã nói như thế hắn cũng không có cách nào phản bác lại. Cũng đúng một chuyện, trong thành có rất nhiều quy củ lại có bề trên lúc nào cũng quan sát nhất cử nhất động người ngoài không dám tùy tiện động tay.
- A Lang!!!
- Có thuộc hạ.
- Giao trọng trách cho ngươi đảm bảo an toàn của công tử cho đến khi về tới nhà. Phải đảm bảo cho công tử về đến nhà không được mất một cọng tóc nào.
- Đã rõ, xin đội trưởng cứ yên tâm. A Lang nguyện dùng tính mạng để đảm bảo sẽ đưa Tần công tử về đến nhà bình yên vô sự.

Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nhân Gian Khúc, truyện Nhân Gian Khúc , đọc truyện Nhân Gian Khúc full , Nhân Gian Khúc full , Nhân Gian Khúc chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top