TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Âm Cực Hoàng mi dài mắt hẹp, mũi cao môi mỏng, chính là một nam tử vô cùng anh tú, bước đi uyển chuyển, đuôi mắt vũ mị, dường như biến một nam nhi cứng rắn vặn vẹo thành bộ dáng con hát trong các vở kịch.
Yến Cẩn Sơ toàn thân nổi da gà, thầm nghĩ không có nữ nhân nào có thể thoát khỏi mị lực của Âm Cực Hoàng, chẳng lẽ lời đồn đó là sai sự thật, vị trước mặt này ngược lại giống như mê hoặc nam nhân hơn.
Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nàng lại dịu dàng thi lễ, nhẹ giọng nói: "Điện hạ đại giá quang lâm, Cẩn Sơ không thể nghênh đón từ xa, xin điện hạ thứ tội."
"Yến đương gia khách khí, bản tôn không mời mà tới, mới là thất lễ." Âm Cực Hoàng khẽ khom người, cử chỉ phong tình vạn chủng, nhưng lại có một tia ân cần khó tả.
"Chỉ là mến mộ phương danh đương gia đã lâu, nhưng vẫn vô duyên gặp mặt, lần này đương gia chọn rễ, nếu bỏ lỡ bản tôn sẽ nuối tiếc cả đời."
Là người ai chẳng thích nghe khen ngợi, đặc biệt là nữ nhân.
Nghe được những lời chân thành khẩn thiết này trên mặt Yến Cẩn Sơ như sáng bừng ánh hào quang, đang định nói vài câu khách sáo, bỗng dưng phát hiện Âm Cực Hoàng đang quái dị trừng mắt nhìn Thụ Tam thiếu.
Nàng ngạc nhiên thuận mắt nhìn sang chỉ thấy Thụ Tam thiếu vẫn dựa vào chiếc bàn lùn, cười hì hì nhìn bọn họ, quay đầu thì thấy những thị nữ phía sau nàng đều có biểu cảm kỳ lạ, giống như kinh ngạc nhưng lại giống như cố nén ý cười.
Chẳng lẽ...
"Bây giờ nhìn lại, tin đồn quả nhiên là sự thật.
Trên đời này ngoại trừ bản tôn, nào còn ai có thể xinh đẹp hơn Yến đương gia...!oa ha ha ha..." Đương lúc nàng đang nghi hoặc, Thụ Tam thiếu đột nhiên mở miệng, giọng điệu và thần thái so với Âm Cực Hoàng đúng là giống nhau như đúc, chỉ là nói xong lời cuối cùng, rốt cuộc không nhịn được mà đập bàn, ôm bụng cười dữ dội.
Hóa ra những gì Âm Cực Hoàng nói trước đó khiến Yến Cẩn Sơ một phen mừng thầm, ý nghĩa thực sự mới là như vậy.
Yến Cẩn Sơ sững người.
Chúng nữ cũng cứng đờ.
Chỉ có Bạch Tam im lặng nhìn hắn giở trò, trong đôi mắt lạnh lùng mang theo ý cười nhàn nhạt, trong ý cười đó có một tia dung túng mà chính nàng không hề hay biết.
Người này tới để gây rắc rối, người này nhất định đến đây để gây rắc rối! Yến Cẩn Sơ trong lòng tức giận nhưng phải cố kìm nén tránh mất bình tĩnh.
Nàng đưa mắt ra hiệu, nha hoàn bên cạnh lặng lẽ rời đi.
Tiếng nhạc dừng lại, không đợi Âm Cực Hoàng phân phó, mười hai nhạc nữ đã bao lấy Thụ Tam thiếu.
Bạch Tam chậm rãi đứng lên, trên mặt không biểu tình.
Nhìn thấy sắp xảy ra đại chiến, Yến Cẩn Sơ lộ ra vẻ không vui.
Chỉ thấy Âm Cực Hoàng chậm rãi ngước lên nhìn sắc trời, mặt trời đã đi qua đỉnh đầu, chầm chậm trượt xuống ngọn núi phía xa.
Trời cuối thu mát mẻ, gió núi hiu hiu thổi tung làn tóc, hồng y phiêu dật như muốn hòa cùng cơn gió.
"Các ngươi cách xa hắn một chút, về tắm rửa sạch sẽ, đừng mang mùi chua đó đến trước mặt bản tôn." Nhếch môi hắn chán ghét nói, nói xong thân hình khẽ cử động, người đã ngồi vào ghế, mái tóc dài buông xõa tùy ý trên áo bào đỏ thẫm.
"Yến đương gia mời ngồi, Thụ Tam thiếu xưa nay luôn làm càn như vậy, không cần chú ý." Một lời nói bốn lạng nhưng đẩy được cả ngàn cân, vừa không không để Thụ Tam thiếu phản bác, khiến hành vi của đối phương càng thêm bỉ ổi, vừa thể hiện phong độ hơn người của mình.
Yến Cẩn Sơ nhẹ mỉm cười, "Là Cẩn Sơ thất thố." Bình tĩnh ngồi xuống, tay ấn cầm huyền, ngẫu nhiên gảy hai giai điệu ngắn.
"Xin được tấu một khúc bồi tội cùng điện hạ." Lúc nói chuyện nàng không thèm để ý tới Thụ Tam thiếu, hiển nhiên tức giận đối với hành vi cố ý quấy rối của hắn vẫn chưa tiêu tan.
Nói xong, ngón tay thon dài chậm rãi di chuyển, tiếng đàn trong trẻo nhẹ nhàng rơi vào trong gió, như gió như nước, tựa mây tựa sương mù, làm người ta khó lòng nắm bắt.
Nhạc nữ theo lệnh tản ra, Bạch Tam đang muốn ngồi xuống, Thụ Tam thiếu đột nhiên từ ghế mình đứng dậy lẻn đến bên người nàng, thấp giọng nói: "Lão bà đang lo lắng cho ta sao?" Khuôn mặt tuy bẩn thỉu nhưng đôi mắt kia lại vô cùng sáng ngời.
Bạch Tam cụp mắt, không nhìn hắn cũng không phủ nhận.
Chỉ là trong thâm tâm nàng biết rằng, chỉ cần hắn ở trong tầm mắt, nàng tuyệt đối không cho phép bất cứ ai gây tổn thương đến hắn.
Người vốn luôn thờ ơ với mọi việc như nàng rất hiếm khi có suy nghĩ như vậy, nhưng tính tình nàng quái dị, muốn làm gì thì làm, chưa bao giờ nghĩ tới nguyên nhân, chỉ có thể nói Thụ Tam thiếu là gặp may đi.
Đã quen với sự lạnh nhạt của nàng, Thụ Tam thiếu vẫn như gấu đen ôm chặt lấy nàng ăn vạ, miệng lẩm bẩm: "Hì hì.
Có gì phải xấu hổ, nàng có ý gì ta đều nhìn thấy hết rồi."
Bạch Tam kỳ thật không nghĩ ra được, rốt cuộc tại sao hắn cứ thích quấn lấy nàng như vậy.
"Ngươi hôi quá!" Nàng nhẹ nhàng nói, tìm cớ dời sự chú ý của hắn, tuy rằng mùi hôi trong mũi khó ngửi cũng không đến mức không chịu được.
Hồi nhỏ nàng đã từng bẩn thỉu như vậy, sau đó quá trình huấn luyện cũng không sạch sẽ cho nên không sinh ra cảm giác kinh tởm mùi hôi của hắn như những kẻ khác.
Nàng chỉ đơn giản là nói lên sự thật.
"À..." Thụ Tam thiếu không ngờ lại nhận được câu nói như vậy, nhất thời cứng họng, sau đó dùng cằm thân mật cọ cọ bả vai Bạch Tam, đến khi nhìn thấy trên đó có một vết dầu mỡ, trong mắt mới hiện lên ý cười, ngoài miệng lại ấm ức mà lên án: "Vợ à, nàng đây là ghét bỏ vi phu sao."
"Không có..." Bạch Tam theo bản năng trả lời, nói xong mới phát hiện có gì đó không đúng, đây không thể nghi ngờ là thừa nhận lời nói nhảm của hắn.
Quả nhiên, Thụ Tam thiếu nở nụ cười xấu xa, bộ dáng hí hửng như gian kế đã được thực hiện.
"Tằng" một tiếng, dây đàn của Yến Cẩn Sơ lại bị đứt.
Âm Cực Hoàng đưa chiếc ly rượu lên môi, tay còn lại giơ tay áo che mặt, như thể đang uống rượu nhưng thực chất là che giấu khóe môi nhếch lên của mình.
Bạn đang đọc bộ truyện Ngũ Canh Chung tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ngũ Canh Chung, truyện Ngũ Canh Chung , đọc truyện Ngũ Canh Chung full , Ngũ Canh Chung full , Ngũ Canh Chung chương mới