TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Khi ánh nắng ban mai leo lên sườn đồi, sương mù phai dần, chỉ còn lưu lại một ít vệt trắng nhạt quấn quanh những tán cây như sa mỏng lượn lờ.
Bạch Tam đi phía trước, Thụ Tam thiếu cùng cái mũi sưng phù đi phía sau, thỉnh thoảng lại đáng thương liếc nhìn nữ tử cúi đầu đơn độc ở phía trước, tựa hồ đã quên mất hắn.
Hắn làm sao có thể nghĩ đến tình cảnh biến giả thành thật, chẳng lẽ đây là báo ứng trong truyền thuyết?
"Lão bà!" Hắn đột nhiên hét lên.
Người đã quen náo nhiệt như hắn làm sao có thể chịu đựng được sự làm lơ của người khác.
Bạch Tam quay lại, dường như bất tri bất giác đã quen với xưng hô này.
"Ta không đi Bạch Thạch trấn nữa." Thụ Tam thiếu trên mặt hiện lên một nụ cười nịnh nọt, bước mấy bước nhảy tới bên cạnh nàng.
Bạch Tam có chút ngoài ý muốn, "Ngươi không tiếp tục điều tra sao?" Nàng còn tưởng hắn sẽ không để ý đến lời cảnh cáo của nam nhân tối qua.
"Những gì cần biết ta đều đã biết, còn tra cái gì nữa?" Thụ Tam thiếu cười thần bí nói.
Bạch Tam im lặng một lúc, vô thức đặt tay lên bụng.
Nàng đói quá, cả ngày hôm qua nàng còn chưa ăn gì.
Nếu không đến Bạch Thạch trấn làm sao tìm được đồ ăn?
Thụ Tam thiếu thấy cử động nhỏ của nàng lập tức hiểu ra, một phen ôm lấy Bạch Tam chạy về phía sông.
"Bổn thiếu sẽ chuẩn bị món gì đó thật ngon cho nàng.
Đảm bảo vợ ăn xong sẽ lưu luyến không muốn rời xa vi phu nữa."
Đi đến thượng nguồn con sông có nhiều người chết kia.
Thụ Tam thiếu kinh nghiệm phong phú, chẳng biết hắn tìm ở đâu ra được bốn con cá nướng mang về, khi hắn gõ gõ lớp bùn phủ ngoài thân cá, mặt trời vẫn còn treo trên ngọn cây và sương mù vẫn chưa kịp tan hết.
Dưới lớp bùn, người ta dùng một loại lá phân tách từng con cá ra, sao cho lớp da hoàn toàn nguyên vẹn, trong bụng cá là những miếng khoai lang hầm cùng một ít lá cây, Thụ Tam thiếu gọi đó là hương thảo.
"Nào, lão bà mau thử xem!" Thụ Tam thiếu lấy trong bụng cá ra một miếng khoai lang, thổi hơi nguội rồi đút vào miệng Bạch Tam.
Sau khi nhìn nàng nhai mấy cái rồi nuốt xuống, liền nịnh nọt hỏi: "Mùi vị thế nào? Có ngon không?"
Bạch Tam gật đầu, còn chưa kịp nói chuyện, bên miệng lại xuất hiện một miếng cá nướng thơm ngon.
"Cẩn thận xương." Thụ Tam thiếu mặt mày hớn hở đưa con cá đã gỡ bỏ vỏ bùn và lá trong tay cho nàng, chính mình thì gỡ một con khác.
Bạch Tam cầm con cá trong tay, nhìn sườn mặt từ nghịch ngợm chuyển sang nghiêm túc của hắn, dường như có thứ gì đó nóng hổi đang sôi sục trong lồ ng ngực, chực chờ muốn lao ra ngoài.
Từ nhỏ đến lớn chưa có ai đối xử với nàng như vậy.
Mặc dù tỷ muội ở Nữ Nhi Lâu có thể không do dự hy sinh mạng sống vì nhau nhưng họ sẽ chẳng bao giờ thân mật đến thế.
Hoặc có lẽ nàng chưa từng để ai đến gần mình đến vậy.
Nhịp tim của nàng đập rất nhanh, nhưng nàng không hiểu mình đang xảy ra chuyện gì.
Một khắc đó, nàng chỉ biết nếu có thể mãi mãi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của hắn, đó hẳn là điều đẹp đẽ nhất trên thế gian.
Cảm nhận được nhiệt độ nóng hỏi trong mắt nàng, Thụ Tam thiếu ngước mắt, vẻ nghiêm túc trên mặt biến mất như ảo cảnh, khôi phục lại nụ cười nham nhở thường ngày: "Ừm, ta nói Bạch gia tiểu cô nương, nàng cứ dùng ánh mắt như vậy nhìn người khác dễ khiến người ta hiểu lầm lắm đó."
"Hả?" Bạch Tam thoạt đầu là nghi hoặc, nhưng khi nghe được xưng hô của hắn thay đổi, khuôn mặt không khỏi nóng lên, quay đầu đi lạnh lùng nói: "Quần áo của ngươi làm sao vậy?" Lời vừa nói ra, ngay cả chính nàng cũng giật nảy mình.
Nàng từ trước đến nay luôn thẳng thắn, muốn gì làm nấy, chưa bao giờ vòng vo.
Lần này thế nhưng theo phản xạ nói ra một câu không liên quan gì đến ý định thực sự của mình, ý nghĩ giấu diếm suy nghĩ trong lòng này của nàng quả thực rất kỳ quái.
Thụ Tam thiếu liếc nhìn bộ quần áo vừa nhăn nheo lại bẩn thỉu, rách rưới lỗ chỗ của mình, cười hì hì hai tiếng, không biết xấu hổ nói: "Quần áo mới phải lăn lộn ba vòng, như vậy mặc lên cho thoải mái.
Nếu bị bằng hữu chung nghề nhìn thấy, lão tử còn đâu mặt mũi để đi ngoài đường nữa?"
Bạch Tam vẫn luôn biết mình trong mắt người khác rất quái dị, nhưng bây giờ xem ra so với nam nhân trước mặt thì còn thua xa, nàng cũng lười cãi cọ với hắn về vấn đề này, ngược lại hỏi thứ mà nàng đã muốn hỏi từ lâu.
"Sự việc ở Bạch Thạch trấn, ngươi thật không quan tâm sao?"
Hỏi một vấn đề hai lần không phải là phong cách của Bạch Tam, vì vậy Thụ Tam thiếu có chút cổ quái mà nhìn nàng.
"Đương nhiên lão tử tới đây để bắt quỷ, không phải quỷ thì có gì vui?"
"Ngươi cho rằng Ngọc Nương chưa chết sao?" Bạch Tam hỏi, dù đã hết sức kiềm nén nhưng giọng nói vẫn không nhịn được run rẩy.
"Lão bà, không phải nàng đã nói rồi sao.
Chẳng phải nàng nói hồng y nữ tử kia giống hệt nàng sao? Lão bà của bổn thiếu làm sao có thể là quỷ được? Về phần Ngọc Nương kia, lão tử làm sao biết nàng đã chết hay chưa?" Thụ Tam thiếu thu hết biến hóa của nàng vào mắt, cố ý kinh ngạc nói.
Cho đến khi nhìn thấy sự thất vọng khó nén trong mắt nàng, mới cười cười giải thích: "Nàng chẳng lẽ không thấy à? Tiểu mỹ nhân đó đã bị giết bởi một loại công phu quỷ dị, vì vỡ nát nội tạng và kinh mạch mà chết.
Lão tử cố ý làm vậy, cố ý chổng ngược nàng ấy mà khiêng, nếu không thì máu từ nội tạng của nàng ấy làm sao chảy ra được."
"Mọi người đều cho rằng nàng ta bị quỷ làm hại, nên không nhìn ra nguyên nhân cái chết.
Hắc, nếu là lão tử, ngay từ đầu ta đã mổ bụng người ta ra.
Đáng tiếc, đáng tiếc...!Người đầu tiên chết lại là nữ nhi tên trấn trưởng chó má kia..." Lời còn chưa dứt, Bạch Tam đã hiểu ra.
Làm sao trấn trưởng có thể cắt xẻo con gái mình khi thi thể của nàng vẫn toàn thây, đặc biệt là khi mọi người trong trấn đều cho rằng việc đó là do một con quỷ thực hiện.
"Lão bà, đêm đó khi nữ nhân áo đỏ đi ngang qua chúng ta, ta không có gọi nàng." Thụ Tam thiếu nói câu cuối cùng rồi ngưng bặt.
"Ăn đi, ăn xong thì đi tiếp, đừng tụt lại phía sau tên ẻo lả đó."
Bạch Tam trong lòng lạnh lẽo, chợt hiểu ra.
Hóa ra tiếng ngâm xướng của nữ nhân kia có thể khiến người ta sinh ra ảo giác, nếu không phải Thụ Tam thiếu che đi tiếng trả lời của nàng, ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra.
Chẳng trách hắn liên tục bảo đã cứu nàng một mạng, không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.
Nhưng tại sao hắn lại không bị ảnh hưởng?
Gieo nhân nào thì gặt nấy.
Bổn thiếu thích xem náo nhiệt, nhưng là không hứng thú lo chuyện bao đồng.
Thụ Tam thiếu đã nói như thế, nên họ không tiếp tục tới Bạch Thạch trấn.
Khi đi vòng qua trấn kia, Bạch Tam đột nhiên cảm thấy cuộc đời nàng vốn dĩ chưa từng có quá khứ.
Bạn đang đọc bộ truyện Ngũ Canh Chung tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ngũ Canh Chung, truyện Ngũ Canh Chung , đọc truyện Ngũ Canh Chung full , Ngũ Canh Chung full , Ngũ Canh Chung chương mới