TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Trận giao hữu bóng rổ Trung - Nhật dự kiến bắt đầu vào lúc mười giờ sáng nhưng chuyện này cũng không cản trở việc các học sinh trường THPT số 2 đi học tiết tự học buổi sáng và tiết học thứ nhất, cho dù có là nữ chính trong tiết mục võ thuật như Lục Vân Đàn muốn đến tham gia lễ khai mạc thì cũng phải ngoan ngoãn đi học xong rồi mới được đi.
Nhưng mọi người đều đã chẳng có tâm trạng đâu mà học tập, đầu óc đã bay đến nhà thi đấu từ lâu rồi.
Để đảm bảo kỷ luật cho lớp học, sáng nay lão Kim không đi ăn sáng, từ sáu giờ hai mươi đã đứng canh trong lớp, giống như Định Hải Thần Châm (gậy Như Ý), uy vũ bất khuất, vẻ mặt nghiêm túc đứng trên bục giảng, nghiêm khắc trấn áp đám khỉ trong lớp. Cho đến khi chuông báo kết thúc tiết tự học buổi sáng vang lên, ông ấy mới ra khỏi phòng học, bước một bước quay đầu lại ba lần.
Chúng sinh trong lớp thở phào nhẹ nhõm.
Trên bàn Lục Vân Đàn chỉ đặt một quyển sách tiếng Anh làm màu, không có thứ gì khác, mặt bàn còn sạch hơn mặt mình nhưng trong lòng cô đã tự do như một con ngựa hoang được tháo cương, tim thình thịch thình thịch đập không ngừng, một lòng chỉ muốn chạy về phía sân khấu đang sáng rực ánh đèn, bước lên diễn vai nữ chính của cô ấy...
Tập luyện hơn hai tháng trời cũng không phải là uổng phí, hôm nay cô nhất định sẽ là cô gái xinh đẹp nhất trên sân khấu!
"Bang chủ, cậu có nghe tớ nói không đấy?" Tới Tây Dương đột nhiên vỗ vai Lục Vân Đàn: "Hôm nay đài truyền hình Đông Phụ sẽ tới trường học của chúng ta."
Lục Vân Đàn quay người lại, mặt đầy kích động nhìn phó bang chủ bên trái: "Bọn họ tới đây làm gì?"
Tới Tây Dương: "Phỏng vấn, đưa tin, đây là một trận thi đấu quốc tế đấy!"
Lý Hàng bổ sung: "Nghe nói còn truyền hình trực tiếp, nói không chừng còn trở thành hot search trên Weibo."
Lục Vân Đàn: "Trời đất, thanh thế lớn đến mức đó cơ á?"
Tới Tây Dương: "Cậu nhìn đi! Đài phun nước tám trăm năm không mở một lần của trường mình cũng được mở ra rồi kìa, ngay cả mực nước trong ao cũng thay đổi, long trọng bao nhiêu, đủ để thấy tầm quan trọng của trận thi đấu này.".
Lục Vân Đàn suy nghĩ một lát, cảm thấy lời phó bang chủ bên trái nói vô cùng có lý.
Lý Hàng lại bổ sung: "Không chỉ mở đài phun nước đâu, vật giá siêu thị cũng giảm, còn rẻ hơn cả bên ngoài, trả dư cho bà chủ năm hào bà ta còn nổi nóng với cậu, nói cậu không tuân thủ trật tự thị trường."
Lục Vân Đàn khiếp sợ hít một hơi thật sâu: "Xem ra em vợ của hiệu trưởng cũng không phải là không biết gì."
Thật ra bọn họ cũng không biết bà chủ siêu thị trong trường có phải em vợ của hiệu trưởng hay không nhưng mọi người đều truyền tai nhau như vậy. Truyền xuống hết lứa này đến lứa khác, cho nên ai cũng ngầm chấp nhận bà ta là em vợ hiệu trưởng, hơn nữa bình thường thái độ của bà chủ này rất hống hách, giá bán các món đồ đều cao hơn bên ngoài trường học không ít, vì thế bọn họ càng thêm khẳng định: Bà ta là em vợ hiệu trưởng! Bà ta chính là em vợ hiệu trưởng! Nếu không thì bà ta dựa vào đâu mà dám mở hiệu cắt cổ như vậy?!
Lý Hàng: "Người ta như vậy mà bảo là không biết gì? Người ta như thế phải gọi là quá hiểu chuyện!"
Tới Tây Dương: "Lúc cần tăng thì tăng, lúc nên giảm thì giảm, kiếm được cả tiền cả danh tiếng chẳng mất cái nào."
Lục Vân Đàn trầm ngâm gật đầu: "Có lý, đó mới là xã hội loài người."
Lý Hàng: "Tớ định nhân cơ hội này đến siêu thị kiếm ít hàng về tích trữ."
Tới Tây Dương: "Tớ cũng vậy, cơ hội không thể bỏ lỡ, bỏ lỡ rồi sẽ không bao giờ quay trở lại".
Lục Vân Đàn: "Thêm tớ nữa."
Kế hoạch nhỏ "nhổ lông dê của siêu thị" đã được xác lập ngay chính lúc này.
Mấy phút sau, chuông vào học tiết đầu tiên vang lên, nói đến thì giáo viên tiếng Anh đúng là xui xẻo. Hôm nay đến lượt bà ấy dạy tiết đầu tiên, ngoài top 10 của lớp còn nể mặt bà ấy, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nghe giảng ra, bốn mươi bảy người còn lại không phải châu đầu ghé tai nói chuyện thì tâm hồn cũng đều treo trên ngọn cây, mấy hàng ghế cuối lớp lấy Bát Đại Kim Cang* cầm đầu đều là phần tử ngông cuồng, chỉ hận không thể biến mấy hàng ghế phía cuối phòng học thành sân bóng rổ, khiến giáo viên tiếng Anh tức giận đến mức đập bàn.
*Bát Đại Kim Cang hay còn gọi là Bát bộ Kim Cương là tám vị Hộ pháp trong Phật giáo Đại thừa trong đó có Phật giáo Việt Nam.
Chuông tan học lúc tám giờ bốn mươi phút vang lên giống như mở ra cái lồ ng nhốt khỉ ở Quan Sơn, đám khỉ con khỉ cháu kẻ nào kẻ nấy cũng đều reo hò hoan hô, bắt đầu dán những miếng dán cờ đỏ năm sao lên mặt, lại lấy mấy cái cờ nhỏ màu đỏ chuẩn bị trước từ trong hộc bàn ra, trái phải mỗi tay cầm một cái cờ, phấn khởi lao ra khỏi phòng học như ong vỡ tổ.
Lục Vân Đàn nhảy thẳng từ cửa sổ ra ngoài, bởi vì cô phải nhanh chóng đến nhà thi đấu, thay đồ trang điểm để lên sân khấu.
Lúc chạy đến cửa nhà thi đấu, cô nhìn thấy một chiếc xe buýt màu xanh lam, các nam sinh mặc đồng phục THPT của Nhật Bản đang lần lượt xuống xe một cách trật tự từ cửa trước, sau đó xếp hàng theo chỉ dẫn của huấn luyện viên của bọn họ, mỗi hàng sáu người, xếp thành hai đội.
Ba vị huấn luyện viên đều nói tiếng Nhật, những học sinh THPT này cũng đều nói tiếng Nhật.
Cũng không biết là do huyết thống hay do sự khác biệt rõ ràng giữa các quốc gia, ngoại hình và khí chất của những người này thực sự rất Nhật Bản, thoáng nhìn qua đã nhận ra là người Nhật Bản, nhìn thế nào cũng khác với người Trung Quốc.
Giờ phút này, Lục Vân Đàn đột nhiên cảm thấy rất thần kỳ, cô lại được nhìn thấy người Nhật còn đang sống sờ sờ, còn đồng thời gặp được nhiều người như vậy.
Một cảm giác vi diệu chợt dâng lên trong lòng cô: Bọn họ dường như đều là người tốt, là người có máu có thịt, cũng sẽ nói cười, có vui buồn hờn giận, là một dân tộc mạnh mẽ, làm sao bọn họ có thể làm ra chuyện vô nhân đạo như vụ thảm sát Nam Kinh chứ?
Sau đó, cô lại nghĩ đến tác phẩm "Tứ đại đồng đường" của Lão Xá tiên sinh.
Hàng xóm sát vách của gia đình của nhân vật chính hình như là ngôi nhà số một trong con hẻm Tiểu Dương Quyển kia? Vốn dĩ người sống ở đó là một vị lão tiên sinh rất khí phách, họ Tiền, sau đó Tiền lão tiên sinh vì nhà tan cửa nát mà lựa chọn dấn thân vào sự nghiệp yêu nước. Về sau, nhà của ông ấy bị hai tên sĩ quan Nhật Bản chiếm giữ. Kỳ Thụy Tuyên, một trong những nhân vật chính, đã chứng kiến những thay đổi trong căn nhà nhỏ này. Lúc đầu, quân Nhật kiêu căng ngạo mạn, như thể họ là đấng tối cao trên cái đất Bắc Bình này, dưới sự thống trị của họ, tất cả người dân Trung Quốc đều là công dân hạng hai, chỉ có người Nhật là cao quý nhất. Sau này quân Nhật thua trận, hai sĩ quan sống trong nhà Tiền lão tiên sinh hình như đã chết trận trên chiến trường, chỉ còn lại một đám phụ nữ, người già và trẻ con.
Lục Vân Đàn nhớ rằng trong cuốn sách, trước khi Nhật Bản thua trận, một bà lão người Nhật Bản sống trong căn nhà số một đó đã từng nói với Kỳ Thụy Tuyên một câu:
"Nhật Bản chắc chắn sẽ thua. Tôi không thể quên đi loài người và thế giới chỉ vì quốc tịch của mình."
Bạn đang đọc bộ truyện Nghe Nói Nơi Phương Xa Có Anh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nghe Nói Nơi Phương Xa Có Anh, truyện Nghe Nói Nơi Phương Xa Có Anh , đọc truyện Nghe Nói Nơi Phương Xa Có Anh full , Nghe Nói Nơi Phương Xa Có Anh full , Nghe Nói Nơi Phương Xa Có Anh chương mới