TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Cuộc hẹn của Lục Vân Đàn và Vương Trạch được chốt vào 10 giờ tối thứ sáu, sau khi tan lớp tự học buổi tối. Tuy nhiên, vào khoảng 8 giờ tối thứ sáu, trời đột nhiên đổ mưa. Mưa ngày càng dữ dội và kéo dài đến thứ bảy vẫn chưa dứt, thế nên cuộc hẹn được lùi lại về sau.
Thứ hai lại là một ngày nắng đẹp. Thích hợp: làm trái nội quy trường học. Kiêng kị: không.
Lúc 5 rưỡi chiều hôm đó, sau tiết tự học đầu tiên, Lục Vân Đàn và Lý Nguyệt Dao cùng đến nhà ăn. Sau khi chọn xong đồ ăn ở quầy, hai người tìm một chiếc bàn trống và ngồi xuống đối diện nhau. Lục Vân Đàn vừa nhấc đũa lên thì chợt nghe thấy Lý Nguyệt Dao thì thầm với mình: “Tớ vừa nhìn thấy Vương Trạch với Trần Tư Vũ.”
Giọng cô ấy còn lộ rõ sự căng thẳng và lo âu.
Lục Vân Đàn chẳng thèm lo lắng, chỉ để ý đến đồ ăn của mình: “Nhìn thấy thì nhìn thấy thôi? Nhà ăn không phải do chúng ta mở ra, chẳng lẽ còn có thể cấm họ tới?"
Lý Nguyệt Dao mím môi, lo lắng nói: “Cả khóa đều biết tối nay cậu sẽ đánh nhau với Vương Trạch.”
Lục Vân Đàn vẫn ung dung như cũ: “Vậy thì sao?”
Vẻ mặt Lý Nguyệt Dao tràn đầy lo lắng: “Tớ biết cậu học võ, nhưng cậu là con gái, cậu ta là con trai, thể lực chênh lệch rất lớn. Mà cậu ta còn cao to khỏe mạnh hơn cậu rất nhiều, cậu sẽ rất dễ bị thương."
Thật ra còn có một câu mà cô ấy không dám nói: Bây giờ cả khóa đang chờ xem cậu bị bẽ mặt. Nếu như thua, cậu sẽ trở thành trò cười cho cả khóa, thậm chí cả trường.
Lục Vân Đàn khịt mũi: "Con gái thì sao? Con gái thì nhất định phải là người bị đánh à? Bây giờ người nên lo lắng là Vương Trạch!" Sau đó cô thề: "Đợi tớ đánh bại Vương Trạch xong, Trần Tư Vũ sẽ đàng hoàng ngay. Cho dù cậu ta có quỳ xuống van xin tớ thì cũng phải xin lỗi!”
Lý Nguyệt Dao lại không lạc quan như vậy: “Vì muốn giúp tớ nên cậu mới hẹn đánh nhau với Vương Trạch. Nếu như cậu bị thương hoặc xảy ra chuyện gì không hay, tớ sẽ cảm thấy áy náy suốt đời.”
Lục Vân Đàn không muốn Lý Nguyệt Dao phải gánh chịu tâm lý nặng nề như vậy, cô tự nguyện giúp đỡ cô ấy, chứ không phải vì muốn trở thành ân nhân của cô ấy: "Cho dù không phải cậu, Trần Tư Vũ cũng sẽ bắt nạt người khác. Tớ cũng chỉ gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ thôi, cậu không cần phải cảm thấy mang ơn tớ. Tớ chẳng nhìn nổi cái điệu bộ kia của Trần Tư Vũ."
Lý Nguyệt Dao vẫn rất cảm kích cô: “Nếu ngày đó cậu không ra mặt lấy lại nhật ký giúp tớ, có khi tớ đã nhảy lầu tự sát rồi.”
Lục Vân Đàn: "Sao cậu lại nghĩ thế? Người mất mặt cũng không phải cậu, mà là Trần Tư Vũ!"
Lý Nguyệt Dao không đáp lại lời này, do dự một lúc rồi mới nói: "Thật ra tớ không muốn cậu hẹn đánh nhau với Vương Trạch. Trần Tư Vũ không xin lỗi tớ thì cũng không sao. Tớ thực sự không muốn liên lụy tới cậu."
Lục Vân Đàn nói chắc như đinh đóng cột: "Cậu không hề làm liên lụy đến tớ, là tự tớ muốn hẹn đánh nhau với Vương Trạch. Bọn họ tâm tính xấu xa, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, tớ khinh nhất là những kẻ như vậy." Sau đó cô lại nói thêm: "Tớ còn tốt tính chán, nếu đổi lại là anh trai tớ thì anh ấy đã đánh cho chúng phải thôi học luôn rồi!"
Lý Nguyệt Dao hơi ngạc nhiên: "Cậu có anh trai à? Anh ruột hả?
Lục Vân Đàn: “Đúng vậy, anh ấy lớn hơn tớ bảy tuổi.”
Lý Nguyệt Dao: “Anh trai cậu còn lợi hại hơn cậu sao?"
Vẻ mặt Lục Vân Đàn tràn đầy tự hào: "Đương nhiên rồi! Cả nhà tớ đều rất lợi hại!"
Lý Nguyệt Dao vừa tò mò vừa tỏ ra hâm mộ: "Đều biết võ hết sao?"
Lục Vân Đàn: “Cũng không phải thế, mẹ tớ không biết võ, nhưng mẹ tớ là người có quyền lực nhất trong nhà, có thể khiến ba ba con chúng tớ phải ngoan ngoãn nghe lời.”
Cuối cùng Lý Nguyệt Dao cũng bật cười, giọng điệu của cô ấy đã thoải mái hơn: “Nhà cậu đều lợi hại như vậy, chắc là người mà cậu thích cũng lợi hại lắm nhỉ?"
Lục Vân Đàn suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Cậu ấy không lợi hại lắm, không biết võ, có lẽ cũng không biết đánh nhau. Nhưng mà cậu ấy biết chơi piano, còn biết gấp giấy và gấp rất đẹp luôn!" Để nhấn mạnh kỹ năng tinh tế của nghệ nhân gấp giấy, cô còn cố tình dùng một câu thành ngữ để miêu tả nó: "Sống động như thật!"
Lý Nguyệt Dao tò mò hỏi: “Có phải cậu ấy đã gấp cho cậu rất nhiều thứ không?”
Lục Vân Đàn gật đầu liên tục: “Ừ!” Sau đó lại nói như đang đếm đồ quý giá trong nhà: “Có thuyền đen hai mui, có cáo nhỏ, chó con, thỏ nhỏ, người tuyết và khủng long. Mà cậu biết không, cậu ấy không dùng loại giấy bình thường mà dùng giấy Vân Tiên."
Lý Nguyệt Dao: "Giấy Vân Gian? Vân Gian trong Triêu từ Bạch Đế thái vân gian*?"
*Buổi sáng từ biệt thành Bạch Đế ở trong làn mây rực rỡ - Trích “Tới Giang Lăng - Sáng rời thành Bạch Đế” (Lý Bạch).
Lục Vân Đàn lắc đầu: “Không phải.” Sau đó lại nói: “Là giấy Vân Tiên trong Lương Vân Tiên.”
Lý Nguyệt Dao sửng sốt, đột nhiên cảm thấy hơi kích động khi biết tin này: "Vậy là cậu thích Lương Vân Tiên?"
Lục Vân Đàn kiên quyết phủ nhận: “Đương nhiên là không phải, tớ chỉ nói tên giấy giống với tên của Lương Vân Tiên thôi.” Sau đó cô lại giải thích: “Sở dĩ loại giấy đó được gọi là Vân Tiên là vì nó được in hoa văn đám mây rất đẹp."
"Ồ, thì ra là vậy..." Không hiểu sao trong lòng Lý Nguyệt Dao lại cảm thấy tiếc nuối, buồn bã và đôi phần tức giận, giống như mình đã đu nhầm couple vậy: "Thật ra trước giờ tớ vẫn nghĩ cậu thích Lương Vân Tiên, hai người nhìn xứng đôi lắm."
Lục Vân Đàn dở khóc dở cười: “Sao cậu lại thấy chúng tớ xứng đôi?”
Lý Nguyệt Dao: "Bởi vì cậu ấy thường xuyên tới lớp mình tìm cậu, lại còn tặng đồ cậu nữa. Tớ còn tưởng hai người có gì đó."
Lục Vân Đàn giải thích: “Cậu ấy tới đưa đồ thay người khác mà."
Lý Nguyệt Dao bắt đầu lấy lại hứng thú hóng chuyện, lập tức hỏi: “Ai vậy?”
Lục Vân Đàn thẳng thắn trả lời: "Chu Lạc Trần." Cô sẽ không che giấu tình cảm của mình với cậu ấy... Thích ai đó không phải là chuyện gì mất mặt, nên thẳng thắn vô tư.
Bạn đang đọc bộ truyện Nghe Nói Nơi Phương Xa Có Anh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nghe Nói Nơi Phương Xa Có Anh, truyện Nghe Nói Nơi Phương Xa Có Anh , đọc truyện Nghe Nói Nơi Phương Xa Có Anh full , Nghe Nói Nơi Phương Xa Có Anh full , Nghe Nói Nơi Phương Xa Có Anh chương mới