Chỉ vì câu nói nhẹ nhàng của hắn mà trái tim tôi đã tan nát rồi.
Giang Ưng Hoài giống như một con quỷ, hắn chỉ thích nhìn tôi đau khổ.
Hắn rất giỏi làm thế nào để xé vết thương đẫm máu của tôi ra, sau đó rải muối vào.
Hắn ta luôn biết phải nói gì để có thể khiến tôi cảm thấy tội lỗi.
“Bà ấy không phải…mẹ tôi, bà ấy không phải…”
Tôi đã giải thích rất nhiều lần nhưng Giang Ưng Hoài chẳng bao giờ tin tôi.
"Nếu không phải, tại sao cô lại che giấu cho bà ta? Trong lòng cô chắc cũng biết rõ mà!"
"Tống Tri Dư, đây là do cô nợ tôi!"
"Cô muốn bỏ đi à, đừng có mơ."
"Cho dù xuống địa ngục, tôi cũng sẽ kéo cô xuống cùng!"
Giang Ưng Hoài đóng sầm cửa đi ra ngoài, trong đầu tôi vang lên tiếng ong ong.
Ngày hôm đó tôi ngồi dưới đất rất lâu, lâu đến mức chân tôi tê dại và tim tôi lạnh buốt.
Tôi đã đi theo Giang Ưng Hoài suốt bảy năm nhưng hắn chưa bao giờ thừa nhận danh phận của tôi.
Tôi không biết mình là ai, trợ lý công việc, bảo mẫu hay là bạn giường miễn phí?
Cho đến khi Thẩm Ý xuất hiện, Giang Ưng Hoài mới bắt đầu thay đổi.
Tôi chưa bao giờ thấy Giang Ưng Hoài đối xử dịu dàng như vậy với bất kỳ cô gái khác.
Nữ chính thực sự đã xuất hiện và đã đến lúc tôi phải rời đi.
Tôi quyết tâm chấm dứt mối quan hệ của chúng tôi.
Nhưng Giang Ưng Hoài lại bắt đầu phát điên.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, tôi cũng không muốn trở thành kẻ thứ ba.
3
Giang Ưng Hoài đã đến công ty, hôm nay hắn có buổi chụp hình cho tạp chí thời trang.
Trợ lý mới Lâm Linh không biết đã làm sai chuyện gì, khóc lóc chạy ra từ phòng nghỉ.
Lâm Linh là do một tay tôi dẫn dắt, tôi tin vào khả năng làm việc của cô ấy.
Giang Ưng Hoài chắc chắn lại cố tình làm khó cô ấy.
Dẫu sao, trước đây hắn cũng thường làm khó tôi.
Hắn thèm vịt quay, tôi phải chịu đựng nắng nóng và đau đớn kinh nguyệt, từ phía Nam thành phố chạy lên phía Bắc.
"Tống Tri Dư, cô mua thứ rác rưỡi gì vậy, da vịt mềm rồi, ăn không ngon!"
"Tống Tri Dư, trưa nay tôi muốn ăn thịt kho tàu ở quán bên cạnh cổng trường học, cô tự mình đi mua, không được đặt mang về!"
Dường như càng dằn vặt tôi, Giang Ưng Hoài lại càng vui vẻ hơn.
Và tôi càng chống cự, Giang Ưng Hoài lại càng tìm mọi cách để hành hạ tôi vào buổi tối.
Dần dần, tôi không còn muốn chống cự nữa.
Hắn lại không vui nói: "Cô là cá chết sao? Ngay cả phản kháng cũng không làm được!"
Tôi không nói nên lời, chỉ cảm thấy Giang Ưng Hoài giống như một kẻ điên cố tình gây sự.
Rõ ràng khi còn học trung học, hắn không phải là loại người như vậy.
Khi đó, Giang Ưng Hoài rất chói mắt, là đối tượng được nhiều cô gái nhắc đến.
Còn tôi chỉ là sự tồn tại tầm thường nhất trong lớp.
Tôi và hắn không có bất kỳ liên hệ nào.
Cho đến ngày hôm đó tôi bị nhốt trong lớp.
"Tống Tri Dư, nghe nói ông bố mày là kẻ nghiện cờ bạc, còn bạo hành gia đình, nhà mày nghèo khổ và rách rưới như thế, mày làm thế nào mà vào được trường này được thế?"
"Mày có giống như ông bố mày không?"
"Nghe nói mẹ mày đi làm khắp nơi, có phải đã đi đường tắt rồi đúng không?"(ý là làm đũy á)
Bí mật không thể nói ra của tôi bất ngờ bị truyền ra, mặt tôi đỏ bừng.
Trước những ánh mắt giễu cợt của các bạn trong lớp, tôi như con chuột băng qua đường, không thể trốn thoát.
Tô mở miệng muốn phản bác lại nhưng không thể.
Những gì họ nói không sai,bố tôi thực sự là một kẻ nghiện cờ bạc, ông ta luôn đánh tôi, và gia đình chúng tôi cũng rất nghèo.
Sự tự ti, yếu đuối và dè dặt đã ăn sâu vào tuổi thơ của tôi.
Khi tôi đang ở thời điểm khó khăn nhất, Giang Ưng Hoài đã đi ngược ánh sáng, tóc trước trán rối bời.
Hắn dùng nửa cánh tay để che chở cho tôi, khóe miệng hơi cong lên.
"Cậu dám động vào người của tôi sao?"
"Chuyện của cha cậu ấy thì có liên quan gì đến cậu ấy?
"Đó không phải lỗi của cậu ấy, cô ấy chỉ có một gia đình tồi tệ mà thôi!"
Nhờ có sự bảo vệ của Giang Ưng Hoài, không ai trong trường dám bắt nạt tôi nữa.
Nhiều năm sau, tôi cũng không nhớ được nhiều chuyện nữa.
Nhưng tôi vẫn cố chấp nhớ về những chuyện đã qua đã làm cho trái tim tôi loạn nhịp.
Tôi như lạc vào cõi thần tiên, không nghĩ tới sẽ đi theo trợ lý nhỏ càng lúc càng xa.
Trong chớp mắt, một cỗ sức mạnh lạ đã kéo tôi về phía Giang Ưng Hoài.
Không biết tại sao, sau khi tôi chếc, tôi vẫn luôn lảng vảng bên cạnh Giang Ưng Hoài.
Mỗi khi tôi bước đi thật xa, sẽ có một sức mạnh không thể giải thích được kéo tôi lại.
Và tôi có cảm giác như mình đã quên đi rất nhiều chuyện.
Giang Ưng Hoài đang nổi giận nói: "Tống Tri Dư đâu? Các người để đồ của cô ấy ở đâu!"
Thì ra Giang Ưng Hoài đã nhìn thấy thẻ công tác của tôi đã biến mất, chỗ ngồi của tôi cũng trống không.
Hắn hoảng sợ!
"Chị Tri Dư đã từ chức rồi, anh không biết sao?"
Giang Ưng Hoài sững sờ tại chỗ, sự khó chịu trong đáy mắt không thể che giấu.
Hai ngày trước tôi đã đến công ty để thu dọn đồ đạc của mình, mọi người đều biết tôi đã từ chức.
Chỉ có Giang Ưng Hoài là không biết.
Có lẽ hắn không phải không biết, hắn chỉ là đang đánh cược mà thôi.
Đánh cược rằng tôi đã yêu hắn suốt nhiều năm như vậy, tôi sẽ không nỡ rời đi.
Cho nên ngay cả khi tôi biến mất hai ngày, hắn cũng không đi tìm tôi.
Không lâu sau, người quản lý của hắn đi vào, "Tôi đã từng nói đừng để Tống Tri Dư ở bên cạnh cậu nhưng cậu lại không chịu nghe."
"Lúc ở cùng nhau cậu lại bảo người ta cút đi, bây giờ người ta từ chức, cậu lại ầm ĩ cái gì?"
Giang Ưng Hoài ngồi trong phòng khách một hồi lâu, không biết hắn đang nghĩ gì.
Tôi chỉ biết đi loanh quanh trong phòng cho đến khi hắn lấy điện thoại ra, tôi thấy hắn đang gọi điện cho tôi.
Vẫn không có ai trả lời điện thoại.
Hắn lại gửi tin nhắn cho tôi: "Ngày mai đến bệnh viện thăm mẹ tôi."
"Đây là chuyện cô nên làm, cô phải đi đấy!"
"Đừng đến muộn!"
Giang Ưng Hoài luôn như vậy, ngang ngược và không nói lý lẽ.
Hắn yêu cầu tôi một cách trắng trợn, khi tôi phản kháng một chút, hắn lại nói là do tôi nợ hắn.
Chỉ là, tôi nợ hắn điều gì chứ?
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!