Thời Bắc Thanh cầm điện thoại nghiêm túc xem hết một lượt video mà Chu Tuyết gửi đến, bấy giờ mới thật sự yên tâm.
"Ổn rồi ổn rồi." Thời Bắc Thanh thở phào nhẹ nhõm.
Đến tận khi đã về tới nhà cậu vẫn còn lo lắng cho sự an toàn của hai con mèo nhỏ.
"Bọn họ có một con mèo mẹ, sau này sẽ để nó thử nuôi hai con mèo này, cậu không cần lo lắng quá đâu." Dụ Trần Thư nói.
Thời Bắc Thanh gật đầu, khuôn mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều. Xem xong video rồi, cậu lại bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng, cả người cứng ngắc ngồi trên giường chờ Dụ Trần Thư đi trước.
Dụ Trần Thư biết được suy nghĩ của cậu, nhưng mà hắn không muốn đi, cũng ngồi im không hề nhúc nhích.
"Sao anh còn chưa về phòng đi?" Cuối cùng Thời Bắc Thanh cũng không chịu nổi nữa, mở miệng hỏi hắn.
"Cậu đuổi tôi đấy à?" Dụ Trần Thư hỏi lại.
Thời Bắc Thanh nghẹn lời, nhất thời không biết đáp lại Dụ Trần Thư thế nào.
Cậu cũng không biết Dụ Trần Thư đang cố ý làm gì nữa.
"Chẳng lẽ anh định ở đây cả đêm?" Thời Bắc Thanh nhìn Dụ Trần Thư bằng ánh mắt mất kiên nhẫn.
Dụ Trần Thư thấy Thời Bắc Thanh khó chịu, cũng không chơi nhây ở lì không đi nữa, cười khẽ một tiếng.
"Vậy thì, ngủ ngon nhé." Dụ Trần Thư nói với Thời Bắc Thanh bằng giọng điệu quan tâm thân thiết.
Thời Bắc Thanh không ngờ hắn lại chúc cậu ngủ ngon, sửng sốt đến đơ cả người. Rõ ràng cậu đang đuổi Dụ Trần Thư đi cơ mà?
"Ngủ... Ngủ ngon..." Thời Bắc Thanh do dự một lúc mới lên tiếng đáp lời.
Dụ Trần Thư gật đầu, không quấy rầy Thời Bắc Thanh nữa mà lập tức đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Nhìn thấy Dụ Trần Thư đóng cửa lại, Thời Bắc Thanh thở dài một hơi rồi quay người chui vào chăn ngủ tiếp.
Hai người sau, chương trình ghi hình vô cùng thuận lợi, không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Chẳng qua là Thời Bắc Thanh cũng không nhàn rỗi, dành cả hai ngày ở trạm cứu trợ chăm sóc chó mèo.
Có đôi khi rảnh, Thời Bắc Thanh sẽ đi thăm hai con mèo mà cậu cứu về. Chúng vẫn còn được nhốt trong lồng sắt, tạm thời không ra ngoài được.
Buổi tối trước khi chương trình kết thúc, Thời Bắc Thanh ngồi trước máy quay viết ra những dòng tâm tình sâu sắc sau ba ngày trải nghiệm thú vị, viết xong thì nộp lại cho chương trình. Hoạt động cuối cùng đã quay xong, đạo diễn tuyên bố thời gian ghi hình của chương trình đến đây là kết thúc, các khách mời có thể đi luôn hoặc ở lại đây một đêm.
Suốt cả chương trình, Triệu Dịch luôn trưng ra bộ mặt lạnh lùng, cậu ta cũng là người đi về đầu tiên.
Những người còn lại cũng muốn về luôn trong đêm. Bọn họ còn có rất nhiều hoạt động khác, quay xong chương trình này lại lao ngay vào làm việc theo lịch trình đã đặt ra, người đại diện và trợ lý cũng sắp tới đón về rồi.
Chỉ có Thời Bắc Thanh không gọi ai tới đón, dù sao cậu cũng đã xin nghỉ nửa năm rồi, tạm thời không bận gì hết. Cậu đã dặn trợ lý Lâm Tây của mình sáng sớm mai hãy tới đón, ai mà ngờ được tối nay những người khác đã đi hết rồi.
Thời Bắc Thanh đứng im tại chỗ, nhìn mọi người thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi.
"Bắc Bắc, bây giờ em đang sống ở đâu?" Thẩm Tinh Nịnh dọn dẹp hành lý xong lại chạy đến bên cạnh Thời Bắc Thanh.
Khi anh hỏi cậu câu này, Dụ Trần Thư cũng đang im lặng nhìn về phía hai người, cuối cùng chỉ chăm chú nhìn Thời Bắc Thanh đợi câu trả lời của cậu.
Thời Bắc Thanh sửng sốt, lập tức nói cho anh biết địa chỉ của mình.
À mà hình như cậu vẫn chưa biết Thẩm Tinh Nịnh sống ở đâu.
Thẩm Tinh Nịnh nghe xong, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Cũng khá tiện đường đó, để anh đưa em về nhé."
"Thật không ạ?" Hai mắt Thời Bắc Thanh sáng lên: "Cảm ơn anh nhiều lắm, anh đợi một chút để em đi dọn đồ."
"Hay là cậu đi chung với tôi đi, tôi tiện đường hơn." Giọng nói của Dụ Trần Thư đột nhiên vang lên.
Hai người còn lại sửng sốt, đồng thời quay đầu nhìn về phía Dụ Trần Thư.
"À đúng rồi, anh quên mất, nhà Dụ Trần Thư gần nhà em hơn, đi bộ cũng đến nơi. Để cậu ấy đưa em về nhé." Thẩm Tinh Nịnh nói.
Nếu để anh đưa Thời Bắc Thanh về thì cũng phải mất kha khá thời gian, nhưng Dụ Trần Thư thì tiện đường thật.
Thời Bắc Thanh nghe anh nói xong thì vội vàng ôm lấy tay Thẩm Tinh Nịnh.
"Không cần đâu, em muốn đi với anh cơ." Thời Bắc Thanh sốt ruột nói.
"Nhưng mà để Dụ Trần Thư đưa em về sẽ nhanh hơn nhiều đó." Thẩm Tinh Nịnh không biết được suy nghĩ trong lòng Thời Bắc Thanh, chỉ có thể bất đắc dĩ nở nụ cười.
Thời Bắc Thanh quay đầu lại lườm Dụ Trần Thư một cái, trong ánh mắt tràn đầy lửa giận.
Tất cả là tại hắn, tự nhiên lại đòi đưa cậu về làm gì không biết.
Dụ Trần Thư cũng nhìn lại Thời Bắc Thanh, không hề tránh né, cứ lẳng lặng quan sát cậu như vậy.