Sau đó Dụ Trần Thư nhẹ nhàng vuốt vuốt ngón chân con mèo để nó xòe rất móng vuốt ra.
Đây không phải lần đầu tiên mèo nhỏ được cắt móng chân, nó ngoan ngoãn nằm im trên đùi Thời Bắc Thanh để Dụ Trần Thư cắt móng cho.
"Đừng cắt vào phần trong suốt này nhé, sẽ chảy máu đấy." Dụ Trần Thư tiếp tục nói.
Thời Bắc Thanh nghĩ thầm trong lòng, không cần anh nhắc tôi cũng biết.
Nhưng cậu không muốn làm phiền Dụ Trần Thư đang hướng dẫn cho cậu nên lời này không thể nói ra khỏi miệng được.
"Đặt cái bấm móng vuông góc như thế này." Dụ Trần Thư cắt thử một móng cho Thời Bắc Thanh xem.
Thời Bắc Thanh nghiêm túc quan sát, thỉnh thoảng còn gật đầu phụ họa: "Ô kê, tôi hiểu rồi."
Thấy Dụ Trần Thư làm rất quen tay, hình như không phải lần đầu tiên làm chuyện này, Thời Bắc Thanh không nhịn được hỏi một câu: "Nhà anh có nuôi mèo hả?"
"Nuôi hai con, còn có cả một con chó nữa." Dụ Trần Thư đưa cái bấm móng cho Thời Bắc Thanh.
Thời Bắc Thanh ồ lên một tiếng, trong lòng không khỏi ngưỡng mộ.
Cậu rất thích nuôi thú cưng, nhưng bản thân cậu quá cẩu thả, không hợp nuôi động vật. Thế mà Dụ Trần Thư còn nuôi đến ba con.
"Cậu thử đi." Dụ Trần Thư nói.
Thời Bắc Thanh hoàn hồn, sau đó học theo Dụ Trần Thư nắm lấy chân của mèo con, nhanh nhẹn cắt móng vuốt cho nó.
Mèo con lười biếng dụi đầu vào đùi Thời Bắc Thanh, không sợ hãi chút nào.
"Đúng rồi, làm như vậy." Dụ Trần Thư hài lòng gật đầu.
Thời Bắc Thanh được khen mà đắc ý, khẽ nhếch nhếch cằm.
Sau đó, Dụ Trần Thư đứng lên, giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu cậu: "Lần sau nếu có dịp, mời đến nhà tôi hít mèo."
Thời Bắc Thanh nghe xong vô cùng vui vẻ, nhưng ngay sau đó sự vui vẻ này đã bị lý trí dập nát.
Người này chính là tình địch của cậu, hơn nữa nhân phẩm của hắn còn chẳng ra sao, vừa nghe lời mời đến nhà hít mèo của hắn đã biết hắn chẳng thành tâm chút nào rồi. Cậu không thể bị mắc lừa được!
"Tôi không muốn đến nhà anh đâu!" Thời Bắc Thanh cứng rắn lớn tiếng nói.
May mà cậu không mắc lừa Dụ Trần Thư.
Thấy phản ứng của Thời Bắc Thanh dữ dội như vậy, Dụ Trần Thư nhướn mày nhìn cậu bằng ánh mắt khó hiểu nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa.
Thời Bắc Thanh khẽ hừ hừ vài tiếng, cúi đầu tiếp tục cắt móng cho mèo con.
Vừa cắt móng cho mèo xong thì cameraman nhận được điện thoại từ Chu Tuyết.
Dụ Trần Thư nhận điện thoại từ tay cameraman, đặt bên tai: "Alo, có chuyện gì không?"
"Là anh Trần hả?" Giọng nói của Chu Tuyết vang lên từ đầu dây bên kia: "Vừa có người gửi tin nhắn cho tôi, có hai con mèo bị mắc kẹt trên đường lên núi ở thôn bên cạnh. Bây giờ tôi không thể đi được, hai người có thể giúp tôi giải cứu hai con mèo đó không? Tôi sẽ gửi ảnh cho anh."
"Được, không vấn đề gì." Dụ Trần Thư đồng ý ngay lập tức.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng thở dài nhẹ nhõm của Chu Tuyết.
Cô nói tiếp: "May quá, lát nữa tôi sẽ gửi cho anh số điện thoại của người tìm ra bọn chúng để anh liên hệ với cậu ấy."
Dụ Trần Thư đáp lời, Chu Tuyết dặn dò anh vài câu thì cúp máy.
Thời Bắc Thanh sững sờ không biết nên làm gì, mãi đến khi Dụ Trần Thư cúp điện thoại cậu vẫn ngơ ngơ ngác ngác.
"Này..." Thời Bắc Thanh ngẩn người lên tiếng hỏi.
"Đi thôi." Dụ Trần Thư nhìn cậu nói.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!