Giữa tháng tám, cái nắng nóng gần bốn mươi độ phả xuống mặt đường nhựa như muốn đốt cháy tất cả mọi người.
Thời Bắc Thanh ngồi trên vali hành lý, đeo kính râm, miệng ngậm một que kem Vượng Vượng đã ăn sắp hết, vài sợi tóc mái bị mồ hôi làm ướt dính vào trên trán.
"Đạo diễn, tôi có thể tới chỗ anh tránh nắng không?" Thời Bắc Thanh ăn một miếng kem, nhìn tổ quay phim đứng dưới bóng râm cách đó không xa bằng ánh mắt "cuộc đời không còn gì lưu luyến".
Quay một chương trình giải trí mà cũng phải chịu khổ như vậy. Tuy cậu không phải ảnh đế, nhưng mà tốt xấu gì cũng có kha khá fan hâm mộ, chương trình này còn phát sóng trực tiếp nữa, không sợ fan nhà người ta đau lòng sao?
"Đợi một chút nữa đi, lát nữa sẽ có người đến đón cậu, khách mời nào mà chả phải phơi nắng như vậy." Đạo diễn đứng đằng sau một cái camera thò đầu ra nói với Thời Bắc Thanh.
Thời Bắc Thanh chỉ hừ hừ, không nói gì nữa.
Vào giờ phút này, những fan hâm mộ đang xem phát sóng trực tiếp đã sắp bùng nổ rồi, bình luận trên màn hình chạy không ngừng.
[Chương trình này điên rồi hả, trời nóng như vậy còn làm ăn được gì nữa!]
[Đồng ý với lầu trên, lỡ đâu bị cảm nắng thì quay cái con khỉ!]
[Chỉ là phơi nắng một chút thôi mà, đạo diễn đã nói rồi, các khách mời khác cũng như vậy, các người ở đây bất bình làm gì, cạn lời luôn...]
[Hơ hơ, lầu trên à, mời chế ra ngoài phơi nắng xem chế có chịu được không?]
[A a a đừng ồn nữa, tôi thấy những người khác cũng tới rồi kìa, hình như là anh Trần đó!]
[QAQ đúng là anh Trần thật rồi, anh ơi anh đẹp trai quá!]
Khi đó Thời Bắc Thanh đang cầm quạt giấy quảng cáo nhặt được ở ven đường, cậu nghe thấy tiếng kéo vali bèn ngẩng đầu lên nhìn theo bản năng.
Người vừa đến thế mà lại là ảnh đế Dụ Trần Thư, chương trình này chắc là phải tốn rất nhiều tiền mới mời được ảnh đế tham gia đây.
Thời Bắc Thanh hơi nhíu mày, không chút hứng thú quay đầu đi.
Cậu tham gia chương trình này là vì thần tượng của cậu, những người khác cậu không quan tâm.
Hơn nữa cậu và Dụ Trần Thư từng có mâu thuẫn, cho nên cậu cực kỳ không ưa cái tên ảnh đế không coi ai ra gì này.
Trang phục trên người Dụ Trần Thư nhìn không khác quần áo Thời Bắc Thanh mặc là bao, đều là áo sơ mi trắng quần đen, mang phong cách thoải mái.
Mà các khán giả đang nhìn màn hình xem đến đoạn này cũng đơ luôn.
[Quần áo của bọn họ giống nhau như vậy, có phải là do chương trình cố ý sắp xếp không?]
[Đúng vậy, hay là lần đầu tiên các khách mời gặp mặt phải mặc dresscode?]
[Hình như không phải đâu, hôm trước chương trình đã phát video quay lúc Bắc Bắc xuất phát rồi, quần áo anh ấy đang mặc là do anh ấy tự chọn.]
Thời Bắc Thanh đương nhiên cũng chú ý tới phong cách ăn mặc giống nhau của hai người, khóe miệng hơi giật giật, cặp mắt phía sau kính râm tràn ngập sự khó chịu.
Bị đụng hàng rồi!
"Xin chào, tôi là Dụ Trần Thư." Dụ Trần Thư đi tới trước mặt Thời Bắc Thanh, vươn tay ra chào hỏi.
Hay thật, lại còn chào hỏi nữa cơ đấy.
Thời Bắc Thanh giơ tay vuốt vuốt tóc mái đã ướt nhẹp mồ hôi, sau đó nắm lấy tay Dụ Trần Thư lắc lắc mấy cái: "Xin chào, tôi là Thời Bắc Thanh."
Thấy Thời Bắc Thanh chào qua loa cho có như vậy, Dụ Trần Thư chỉ kinh ngạc nhìn vào mắt kính của cậu.
Sao hắn cứ có cảm giác người này không ưa hắn cho lắm nhỉ?
Bầu không khí giữa hai người nhất thời trở nên gượng gạo.
Bình luận trên màn hình lại bắt đầu chạy ào ào.
[Vừa nãy Thời Bắc Thanh làm cái gì vậy, dám thái độ với ảnh đế à?]
[Đúng vậy, anh ta nghĩ mình là ai thế? Chỉ được cái mã bên ngoài đẹp một tí mà dám lên mặt!]
[Lầu trên này, cô có biết giá trị nhan sắc chính là chân lý không vậy?]
[Ừm thì... Chắc là Bắc Bắc hơi ngại thôi, không phải cố ý đâu.]
"OK, nếu mọi người đã đến đông đủ cả rồi thì chúng ta mau đi tập hợp với những khách mời khác thôi!" Đúng lúc này đạo diễn lên tiếng cứu nguy.
Thời Bắc Thanh nhướn mày nhìn đạo diễn.
Không ngờ những khách mời khác cũng tới hết rồi.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!