TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
“Này, sao nay đám quấy rối chuyện làm ăn kia không đến nữa?” Giang Trì Phong dập tắt tàn thuốc, liếc mắt nhìn kim đồng hồ đang chỉ số không trên tường.
Thẩm Lệ đổi rượu cạnh tay người nọ thành sữa chua.
Gần đây quán bar điều chế được vị mới – sữa chua với lê vàng, dùng ly thủy tinh trang trí, miệng ly điểm miếng chanh, trông rất nịnh mắt.
“Không đến mới tốt, anh còn mong bọn họ đến à?”
“Anh không uống sữa chua đâu.” Giang Trì Phong đẩy sữa chua ra, lấy tấm thẻ đen đập lên quầy bar, “Anh muốn uống rượu.”
“Anh uống nhiều quá rồi.” Thẩm Lệ đẩy sữa chua về, cắm thêm cái ống hút, “Có mỗi cái này, thích thì uống không thì thôi.”
Mấy hôm nay Giang Trì Phong toàn lê lết ở quán y, lời hay ý đẹp thì là dạo này quán bar làm ăn không tốt nên đến ủng hộ.
Còn thực tế, quá nửa vì cãi nhau với ai đó, qua đây giết thời gian.
Thẩm Lệ cũng châm điếu thuốc.
Vài bữa nay quán bar cứ có cảnh sát đến lùng sục tra xét, phiền đến mức đánh cụt hết hứng của khách chơi, thế là lượng khách đến quán giảm hẳn, y cũng nhàn bớt.
Tầm mắt khựng lại nơi người đàn ông ngồi trong góc đang nhìn chằm chằm hai người bên này, Thẩm Lệ nổi hứng, cười, “Kể nghe xem nào, rốt cuộc anh với Ngụy Văn Hành sao đấy?”
“Cãi nhau đòi chia tay, đang phiền chết đi được đây này.” Giang Trì Phong cắn ống hút, giọng đầy vẻ uể oải.
Thẩm Lệ nhướng mày, ngạc nhiên: “Anh muốn chia hay người kia muốn chia?”
“Thì anh đấy.” Giang Trì Phong rút điếu thuốc từ trong bao, không châm lửa, chỉ cắn trong miệng, chồm qua xin Thẩm Lệ tí lửa.
“Nghiêm trọng thế cơ.” Thẩm Lệ kẹp thuốc giữa ngón tay, từ từ nhả khói, “Thế anh đừng giãi bày với em thì hơn, em ấy à, chỉ biết khuyên chia tay thôi, khuyên tái hợp em không kham nổi.”
“Chia thật là xong hết đấy.” Giang Trì Phong hạ giọng chửi vài câu, kể khổ cái giận đang nén trong lòng với cậu em, “Mẹ nó chứ anh sắp tức chết mất, ‘ánh trăng sáng’ của tên kia lại đến vay tiền ảnh, vay cái gì mà vay chứ, đm khác gì cho không đâu.”
“Dù sao cũng không phải tiền của anh, ảnh cho vay cứ việc phóng khoáng, độ lượng lên, sao cứ phải giấu anh.” Giang Trì Phong uống sữa chua như uống rượu, bỏ luôn ống hút sang bên cạnh, ngửa đầu làm ngụm rõ to, trên môi còn dính cả vòng sữa chua li ti.
Chuyện của Ngụy Văn Hành với “ánh trăng sáng”, Thẩm Lệ nghe từ Giang Trì Phong, cũng chắp vá ra đại khái đầu đuôi.
Ngụy Văn Hành là nhà giàu mới nổi trong vòng thương nghiệp thành phố S, làm về phát triển phần mềm.
Tuy vẫn kém nhà họ Giang nhiều, nhưng hiện giờ quy mô công ty cũng khá lớn.
Lúc mới khởi nghiệp còn trắng tay, rất vất vả; hồi ấy người theo cạnh Ngụy Văn Hành là “ánh trăng sáng” mà Giang Trì Phong kể.
Hai người làm bạn với nhau từ hồi đại học, sau khi tốt nghiệp thì cùng khởi nghiệp.
Có lẽ ngày trước quá khó khăn, nên “ánh trăng sáng” bỏ Ngụy Văn Hành mà đi, về khuôn khổ, cưới vợ sinh con.
Dù sao cũng là người đồng cam cộng khổ bao năm, có cảm tình hơn những người khác, Ngụy Văn Hành giúp đỡ người ta cũng không có gì đáng nói.
Hơn nữa, với xuất thân của Giang Trì Phong, chút tiền đấy anh chẳng đếm xỉa đến, nhưng Ngụy Văn Hành giấu anh, đấy là điểm mấu chốt khiến anh khó chấp nhận được.
Không cãi nhau mới là lạ.
“Eo, tệ thế hả, thôi chia tay đi.”
“Ầy, cũng… Cũng đâu được.” Bạn tốt làm một câu dứt khoát như thế, trái lại khiến Giang Trì Phong mềm lòng, “Con gái của tên ‘ánh trăng sáng’ kia bị bệnh, hình như rất nghiêm trọng, phải làm phẫu thuật, cũng cần tiền lắm…”
“Thế thôi, không chia tay nữa.”
Giang Trì Phong bất mãn, bảo: “Cậu khuyên nhủ có tâm một tí được không?”
Thẩm Lệ cười cong môi, vươn tay giữ lấy đôi vai anh mình, nghiêng đầu, ghé sát vào.
Động tác thân mật chủ động một cách bất ngờ của Thẩm Lệ khiến Giang Trì Phong điếng cả người, theo bản năng muốn đẩy cậu em ra, miệng còn lẩm bẩm: “Thẩm Tiểu Lệ, anh đã nói rồi, tuy là anh định chia tay với Ngụy Văn Hành, nhưng giờ vẫn chưa chia đâu nhé, hai ta không thể phạm lỗi sai về mặt nguyên tắc thế này được…”
“Đừng động đậy, em nói với anh cái này nè.” Thẩm Lệ ghé sát vào đôi mắt anh mình, tư thế hai người sát càng thêm sát, “Anh ra ngoài quên thuật tàng hình à, Ngụy Văn Hành ngồi ở cái ghế dài trong góc đối diện anh kia kìa, đến được lúc lâu rồi.”
Giang Trì Phong nhịn nỗi kích động muốn quay đầu lại, sắc mặt đổi thất thường, thế rồi cười một cái cực kỳ rực rỡ: “Anh cũng nói cậu một chuyện nhé, Lục Trường Đình vừa đến kìa, mới vào cửa đã nhìn chằm chằm cậu, cậu xem liệu người ta có hiểu lầm không nhỉ…”
Giang Trì Phong chưa nói hết, Thầm Lệ đã buông tay, vừa nhanh vừa tự nhiên kéo dãn khoảng cách với anh mình, ngồi ngay ngắn lại, nghiêng đầu nhìn một cái.
Làm gì có ai.
“Anh lừa cậu thôi.” Giang Trì Phong chép miệng, giọng điệu khó tả: “Nếu cậu giấu anh qua lại với Lục Trường Đình thì…”
Dạo trước anh lướt vòng bạn bè nhìn ảnh Lục Trường Tự đăng đã thấy hơi là lạ.
Thế mà Thẩm Lệ lại đi chơi với hội đấy, nhất là tấm ảnh vô tình chụp kia, ánh mắt khi Thẩm Lệ nghiêng đầu nhìn Lục Trường Đình, thêm cả nụ cười rạng ngời nữa, trông hệt nhành hoa đào chan chứa ý xuân.
Chỉ trong vài giây, Thẩm Lệ đã đi từ căng thẳng, cố gắng giả bộ bình tĩnh, đến thở phào rồi mất mát.
Cảm xúc thay đổi chóng mặt, giờ giọng nói y cũng khó được dịp hơi cáu kỉnh: “Lần sau đừng có đùa thế nữa nhé.”
Giang Trì Phong liệng mắt qua hướng Ngụy Văn Hành, loáng thoáng thấy thân hình cường tráng của người đàn ông, trông rất giống Ngụy Văn Hành.
Nhưng giờ anh mình vẫn đang cáu, không muốn để ý đến Ngụy Văn Hành, chỉ muốn hóng chuyện Thẩm Lệ và Lục Trường Đình.
“Kể tí chuyện cậu với Lục Trường Đình xem nào.” Cơn tò mò của Giang Trì Phong bị khơi ra, “Mặt trời mọc từ đằng Tây từ bao giờ hở?”
Thẩm Lệ không đón lời, theo thói quen vân vê chiếc dây đỏ trên cổ tay.
Giang Trì kinh ngạc một hồi mới cất lời: “Ui đáng chúc mừng quá, cuối cùng cậu cũng buông được cái người trong tim kia…”
“Nào có.” Thẩm Lệ cắt ngang lời anh, “Từ trước đến nay, luôn là anh ấy.”
Giang Trì Phong: “???”
“Sao lại nói luôn là cậu ta?”
Thẩm Lệ nom bộ dạng ngốc ngếch của anh mình thấy hơi buồn cười, giọng cũng mềm hẳn đi: “Ý trên mặt chữ đấy.”
Giang Trì Phong đần ra một lúc mới hiểu: “Lục Trường Đình là người ấy trong lòng cậu hả?”
Thẩm Lệ dập thuốc, ánh mắt nhìn anh mình vẫn bình tĩnh: “Ờ.”
“…” Giang Trì Phong uống ngụm sữa chua cho bớt hãi, “Mấy năm nay người ta vẫn ở nước ngoài mà… Ầy, chuyện hai đứa bây là từ bao giờ đấy…”
Thẩm Lệ lại im.
Sắc mặc Giang Trì Phong thay đổi như bay, chẳng biết nên mắng cậu em ngốc, hay khen nó một lòng không đổi.
Cuối cùng chỉ đành thở dài, nâng cốc sữa chua cụng với Thẩm Lệ: “Thẩm Lệ, cậu đỉnh thật, anh lại tin vào tình yêu rồi.”
“Tình yêu thật vĩ con mẹ nó đại.”
Thẩm Lệ nhìn thoáng qua Ngụy Văn Hành ngồi đằng kia: “Thế sao không đi kiếm tình yêu của anh đi.”
“Tình yêu của anh là tình yêu trưởng thành, tên nào đó nên tự học cách đến tìm anh thì hơn.” Anh mình vừa nói vừa cầm điện thoại lên, nhấp vào Weixin, gửi cái tin nhắn.
Thẩm Lệ trông Ngụy Văn Hành tính tiền xong đi lẹ, nhướng mày: “Anh nhắn người ta cái gì thế?”
“Anh bảo anh muốn ăn tôm hùm đất tê cay.” Giang Trì Phong nốc nốt sữa chua trong ly, lấy di động với áo khoác, đứng dậy.
Bạn đang đọc bộ truyện Mũi Đao Liếm Mật tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Mũi Đao Liếm Mật, truyện Mũi Đao Liếm Mật , đọc truyện Mũi Đao Liếm Mật full , Mũi Đao Liếm Mật full , Mũi Đao Liếm Mật chương mới