Nhưng bây giờ, anh ấy không quan tâm đến tôi nữa rồi.
Tôi khóc nấc lên trong cơn mưa nặng hạt.
Người qua đường nhìn tôi như một con ngốc.
Khi về đến nhà, người tôi ướt sũng và tóc bết vào mặt.
Nhìn mẹ ngồi trên ghế sofa, tôi lau nước mắt.
"Mẹ thắng rồi."
"Con sẽ ra nước ngoài."
Ngày hôm sau, tôi lên máy bay rời xa quê hương.
Tôi bỏ lại sau lưng thành phố mang theo cả ký ức thanh xuân của tôi.
Tôi mất liên lạc với Từ Sĩ.
Mối quan hệ giữa mẹ và tôi cũng trở nên lạnh nhạt.
Trong thời gian du học, tôi rất ít khi về nhà.
Sau đó, vì thắng kiện trong một vụ tranh chấp quốc tế, tôi trở thành luật sư trẻ được các công ty nước ngoài tranh giành.
Năm nay, tôi 23 tuổi.
Người bạn thân nhất của tôi từ xưa ở Trung Quốc đã gọi cho tôi.
"Kiều Kiều, gần đây tớ nghe được một chuyện."
“Bà của Từ Sĩ năm đó không phải bị gãy chân nằm trên giường bệnh hai tháng rồi mới phát hiện ung thư sao?”
"May là còn sớm."
"Lúc ấy mẹ cậu định đưa tiền để Từ Sĩ rời xa cậu, nhưng anh ta từ chối."
"Anh ta đã làm một số việc mờ ám để kiếm tiền, điều này ảnh hưởng đến việc kinh doanh của những người lương thiện."
"Ngay trước khi cậu xuất ngoại, anh ta đã bị trọng thương, theo chẩn đoán của bác sĩ, anh ta có thể sẽ phải nằm trên giường suốt phần đời còn lại!"
Mắt tôi đã ướt nhòe khi nghe tin ấy, đồng thời tôi cũng hiểu lý do Từ Sĩ muốn rời xa tôi.
Không có gì ngạc nhiên khi Từ Sĩ yêu cầu Từ Mạn Lâm đuổi tôi ra khỏi nhà thay vì trực tiếp gặp mặt tôi
Thảo nào lúc đó mẹ tôi lại nói những lời như vậy, bà chắc chắn rằng tôi sẽ ra nước ngoài.
Bởi vì Từ Sĩ bị thương nặng.
24
Tôi quyết định trở về nhà.
Đồng hương và đối tác làm việc của tôi - Lữ Chu Yến đã rất ngạc nhiên về điều này.
"Tại sao cậu không ở đây cùng tôi?"
Khi đó, sau khi lên máy bay, tôi mới biết rằng Lữ Chu Yến đã được nhận vào cùng một trường đại học với tôi.
Bố mẹ cậu ấy rất phóng khoáng và để cậu ấy chọn nghề luật mà mình yêu thích.
Còn tôi, để thừa kế sản nghiệp của mẹ, tôi bị bắt phải học kinh doanh.
Trong tôi lúc đó có sự phản kháng và tôi quyết định đi một bước táo bạo.
Lúc đó, tôi không biết mình sẽ làm gì trong tương lai, tôi chỉ muốn chống lại mẹ mình.
Vì vậy, tôi đã thay đổi chuyên ngành học của mình và trở thành bạn học của Lữ Chu Yến.
Sau bao nhiêu năm tiếp xúc, tôi dần yêu nghề này.
Thấy tôi im lặng, Lữ Chu Yến dường như đã đoán được câu trả lời.
“Vì người đó?”
Tôi gật đầu.
Trên thực tế, đã lâu rồi tôi không nói về anh ấy.
Lâu đến mức tôi tưởng mình đã quên anh rồi.
Tuy nhiên, khi ai đó nhắc lại, cái tên ấy vẫn đập rộn ràng trong tim tôi.
Tôi biết, tôi vẫn thích tên khốn đó.
Có một chút buồn bã trong mắt Lữ Chu Yến.
(Đoạn này đổi xưng hô giữa nu9 vs na8 nha mn)
Anh nói: “Thẩm Kiều, anh thích thầm em bảy năm rồi, khi nào thì em mới quay lại nhìn anh?”
Lần đầu tiên ra nước ngoài, tôi chưa thích ứng được với môi trường bên này.
Lữ Chu Yến là người đã cùng tôi vượt qua giai đoạn khó khăn đó.
Có lần tôi xin công việc phục vụ ở nhà hàng, tan làm bị một tên say rượu b.iến thái bám theo. Tôi sợ tới suýt khóc, Lữ Chu Yến đã chẳng ngại mưa tuyết tới đón tôi.
Mùa đông năm ấy, tôi nhớ hương vị quê nhà vô cùng, đồ ăn nhanh lâu ngày khiến tôi buồn nôn.
Lữ Chu Yến là người đưa tôi đến quán ăn, thuê nhà bếp của chủ quán và tự nấu một bữa ăn cho tôi.
Chúng tôi đã cùng nhau trải nghiệm nhiều lễ hội, và chúng tôi cũng đã cùng nhau đi dạo khi tuyết đầu mùa rơi.
Ở khía cạnh nào đó, Lữ Chu Yến đã cho tôi sự thoải mái.
Sau khi tôi bất hòa với gia đình, sau khi tôi mất Từ Sĩ.
Anh ấy là người đã ở bên tôi.
Nếu như……
Nếu tôi không gặp Từ Sĩ, chắc chắn anh sẽ là người tôi dành tình cảm nhiều nhất.
Nhưng cảm xúc là thứ chẳng dễ thay đổi.
Trong tình yêu, ai đến trước hay ai đến sau cũng vô cùng quan trọng.
Mối tình đầu của tôi là Từ Sĩ, và sau anh tôi chẳng muốn ôm ai vào lòng.
Tôi xin lỗi Lữ Chu Yến và đưa cho anh ấy tất cả nguồn lực ở nước ngoài của tôi.
Dù biết rằng không lợi ích nào có thể đền đáp được tình cảm của anh ấy nhưng tôi chỉ muốn bù đắp nhiều nhất có thể.
Tôi bắt đầu thu dọn hành lý để về nhà.
Một công ty sản xuất ô tô trong nước vừa liên hệ với tôi và nhờ tôi xử lý một vụ trộm cắp bí ẩn.
Đối phương tỏ thái độ chân thành tuyệt vời qua điện thoại:
“Cô Thẩm, chúng tôi nghe nói cô là người mới trong lĩnh vực pháp luật, mong cô sẽ tiếp quản vụ án này.”
"Chỉ cần cô đồng ý, số tiền phí pháp lý không thành vấn đề."
Khi xem qua các tài liệu, tên của khách hàng khiến tôi chú ý.
Mắt tôi nóng bừng.
" Không cần.Tôi sẽ nhận vụ này bất kể tiền pháp lý là bao nhiêu."
25
Tôi đã không liên lạc với Từ Sĩ nhiều năm rồi.
Nhưng tôi không ngờ rằng khi gặp lại, anh ấy sẽ trở thành khách hàng của tôi.
Tôi đã điều tra thông tin của anh ấy, chỉ biết rằng anh ấy hiện đã thành lập công ty và trở thành một trong những người dẫn đầu của ngành ô tô nội địa.
Nhận xét về anh ấy, trong ngành có nhiều luồng ý kiến.
Một số người nói rằng anh ấy rất dũng cảm và có tầm nhìn độc đáo, và anh ấy đã đứng đầu ngành này chỉ trong vài năm.
Những người khác cho rằng anh sinh ra đã là một tay xã hội đen và dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích của mình, ngay cả món lợi đầu tiên khi anh khởi nghiệp cũng là bằng những phương tiện không phù hợp.
Nhưng dù thế nào đi nữa, tôi đã thấy một Từ Sĩ khác.
Chúng tôi sẽ gặp nhau tại nhà hàng.
Tôi đến sớm nửa tiếng.
Khi ngồi trong phòng VIP, tôi chỉ cảm thấy mỗi phút, mỗi giây đều trở nên dài vô cùng.
Cho đến khi cánh cửa phòng được kéo mở từ bên ngoài.
Tôi trở nên căng thẳng trong giây lát và vô tình nhìn ra cửa.
Tôi nhìn thấy Từ Sĩ mặc bộ vest đen chỉnh tề chậm rãi bước vào.
Lông mày và đôi mắt của anh mang vẻ thâm trầm khó đoán. So với nhiều năm trước, bớt đi vẻ ngoài khó gần và tăng thêm sự điềm tĩnh.
Khí chất lạnh lùng khiến người khác muốn tránh xa vạn dặm vẫn còn đó.
Lòng tôi bỗng xao động cho đến khi--
"Cô Thẩm, đã lâu không gặp."
Tôi muốn khóc.
"Đã được một thời gian dài rồi nhỉ."
"Đúng, nhưng tôi vẫn luôn nhớ lời ngài Từ nói rằng lời nói của anh không có giá trị, và anh đã bỏ rơi tôi."
Từ Sĩ không nói nữa.
Tôi đã nói chuyện với trợ lý của anh ấy về vụ này.
Trong khoảng thời gian gặp mặt này, tôi đã không ít lần chế nhạo anh ấy, hỏi anh ấy tại sao không trực tiếp nói ra chuyện năm đó,và liệu có phải vì anh ấy chưa được học cái này hay không?
Từ Sĩ cũng chẳng bận tâm đến tôi, anh ấy sẽ thừa nhận bất cứ điều gì tôi nói và hoàn toàn theo ý tôi.
Sau đó, tôi yêu cầu anh ta chi phí pháp lý cao ngất trời.
"Một trăm nghìn một giờ, ngài Từ có đủ không?"
"Tất cả theo lời luật sư Thẩm."
Khi buổi gặp kết thúc, tôi định bắt taxi về nhà nhưng Từ Sĩ dừng xe lại trước mặt tôi.
"Lên xe, tôi đưa em về."
Tôi mặc kệ anh ta, trực tiếp gọi một chiếc taxi rồi hùng hổ rời đi.
Những ngày sau đó,không biết Từ Sĩ lấy địa chỉ nhà tôi ở đâu, ngày nào cũng đem một bó hoa đến trước cửa nhà tôi.
Ngay cả khi tôi xuống nhà để vứt rác, tôi cũng nhìn thấy anh.
Tôi không thể không cười nhạo anh ấy.
"Chẳng lẽ công ty của ngài Từ phá sản? Tại sao mỗi ngày đều nhàn rỗi như vậy?"
Từ Sĩ đích thân đưa cho tôi bông hồng trên tay.
"Phá sản là điều không thể, nhưng công ty tôi cần có một bà chủ."
Nghe vậy, tôi bật cười.
"Từ tổng đang theo đuổi tôi?"
Từ Sĩ nheo mắt và hỏi: "Không phải rất rõ ràng sao? Tôi đang cầu hôn em."
Từ Sĩ đã theo đuổi tôi được vài tháng.
Tôi la mắng, làm ngơ hay đánh người cũng không đuổi được anh ta đi.
Hôm nay, tôi được nghỉ phép sau khi kết thúc vụ kiện. Trên đường về nhà, tôi chạm mặt người nhà của kẻ bị thua kiện.
Khi người đàn ông trung niên hung dữ lao tới định giết tôi bằng dao, một bóng người đột nhiên lao ra và ôm chầm lấy tôi.
"Từ Sĩ!"
Lúc đó, một cảm giác lạnh toát bao trùm lấy cả người tôi.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!