TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Bắc Vũ Đường mở mắt ra, không còn nhìn thấy nóc nhà tranh lụi bại mà là ngói nhà gạch xanh.
Nàng ngồi dậy, xoa thân thể nằm đến cứng đờ, thay y phục xong ra khỏi phòng.
Bắc Vũ Đường đi vào bếp, nhìn thoáng qua đồ vật bên trong.
Nàng rời đi hai ngày, đồ trong bếp không thiếu quá nhiều.
Biết Tiểu Mặc Nhi thích ăn mì, nhào bột xắt sợi trước chờ bé về thì nấu.
Bắc Vũ Đường chuẩn bị xong hết rồi, bắt đầu quét tước nhà ở, chờ đến khi sắc trời bên ngoài tối dần, Tiểu Mặc Nhi vốn hẳn nên về lại vẫn chưa thấy đâu.
Điều này khiến Bắc Vũ Đường nhăn mày.
Bắc Vũ Đường có chút không yên tâm, buông rẻ lau trong tay rồi ra cửa.
Vừa ra khỏi cửa đã gặp Hứa đại nương cách vách, "Muội muội, mấy ngày rồi không gặp muội."
"Hai ngày nay cảm thấy không khoẻ nên ở nhà nghỉ ngơi." Bắc Vũ Đường cười nói.
Hứa đại nương nhìn nàng, "Giờ thân thể khá hơn chưa?"
"Khá hơn nhiều rồi."
Hứa đại nương nhìn cô ra ngoài, không khỏi hỏi, "Trời đã tối rồi, muội định đi đâu vậy?"
"Hài tử chưa về, ta qua nhìn xem."
Hứa đại nương nghe nàng nói đi đón con, cũng không trì hoãn người ta nữa, "Vậy mau đi đi."
Bắc Vũ Đường ra khỏi ngõ nhỏ, đi về phía học đường.
Đến nơi, phát hiện học đường đen nhánh, cũng không đốt đèn, vậy có nghĩa bên trong không có người.
Nếu không có người, vậy có nghĩa Tiểu Mặc Nhi không ở nơi này.
Bắc Vũ Đường biết tính Tiểu Mặc Nhi, bé chắc chắn sẽ không chạy đi chơi, trừ khi gặp chuyện gì.
Bắc Vũ Đường rất lo lắng, nhìn xung quanh, tìm được một quán bán bánh nướng cạnh học đường.
"Vị đại nương này, ta muốn hỏi Trương phu tử đã cho nghỉ từ lúc nào vậy?"
Vị đại nương kia còn có chút ấn tượng với Bắc Vũ Đường, "Muội tới đón bé nhà mình?"
"Đúng vậy." Bắc Vũ Đường gật đầu đáp.
"Con muội hình như bị bệnh, Trương phu tử mang bé đi khám rồi, hẳn là đến hiệu thuốc bên kia." Vị đại nương kia nói.
"Cám ơn đại nương."
Bắc Vũ Đường theo lời nàng ấy, tìm được hiệu thuốc kia.
Nàng tiến vào, nhìn quanh một vòng.
Một tiểu nhị tiến lên hỏi, "Vị phu nhân này muốn bốc thuốc gì?"
"Vừa rồi có phải Trương phu tử đưa một hài tử đến đây khám không?" Bắc Vũ Đường hỏi.
Tiểu nhị kia lắc đầu, "Cũng không có.
Hẳn là đến hiệu thuốckhác."
Bắc Vũ Đường nói cám ơn rồi bắt đầu tìm các hiệu thuốc bên cạnh, từng nhà một lượt, vẫn không có ai thấy Trương phu tử và Tiểu Mặc Nhi.
Điều này khiến Bắc Vũ Đường có cảm giác không ổn.
Bắc Vũ Đường vội vàng về học đường của Trương phu tử, vị đại nương bán bánh nướng thấy nàng quay lại thì rất kinh ngạc.
"Muội còn chưa tìm được bé nhà sao?"
"Đúng vậy.
Chưa thấy."
"Vậy hẳn họ không đến hiệu thuốc kia, muội có thể đi tìm thử các hiệu khác." Đại nương đề nghị.
Bắc Vũ Đường lại nỏi: "Đại nương, ta muốn hỏi, nhà Trương phu tử ở đâu?"
Đại nương bán bánh nướng sửng sốt, nghĩ nửa ngày, lại không nhớ ra.
"Kỳ quái, hình như ta không biết nhà hắn ở đâu?"
Đại nương nghĩ mình rất quen thuộc với hắn, giờ mới phát hiện nhà người ta ở đâu cũng không biết.
Đại nương thấy Bắc Vũ Đường sốt ruột, không khỏi trấn an, "Muội đừng vội, Trương phu tử không tệ, hắn biết chăm sóc hài tử, sẽ không sao.
Ta hỏi giúp muội xem những người khác có biết không."
Đại nương bán bánh nướng nhiệt tình hỏi xung quanh, nhưng hỏi hết một lượt vẫn không ai biết nhà Trương phu tử ở đâu, điều này khiến dân quê đều nghi hoặc.
Bắc Vũ Đường thấy vậy, càng thêm bất an.
Bắc Vũ Đường nói cảm ơn đại nương bán bánh nướng rồi vội vàng rời đi.
Nhân lúc bốn bề vắng lặng, nàng lặng yêntrèo tường vào học đường kia.
Nàng đẩy cửatiến vào học đường, bàn ghế chỉnh tề sạch sẽ.
BắcVũ Đường nhìn qua, không có gì đặc biệt, cũng không có gì khác thường.
Từ lớp học ra, Bắc Vũ Đường tiến vào nhà ở bên cạnh.
Căn nhà kia là nơi Trương phu tử thường dùng để nghỉ ngơi, trên án bày giấy và bút, trong phòng xếp từng kệ sách.
Cả căn nhà không khác gì thư phòng bình thường.
Bắc Vũ Đường bắt đầu sờ soạng trong phòng, khi cô chạm vào một đồ trên kệ sách, kệ sách từ từ dịch chuyển.
Bắc Vũ Đường nhìn kệ sách dịch chuyển, đôi mắt lạnh lùng nheo lại.
Phía sau kệ sách lộ ra một mật đạo, Bắc Vũ Đường khom người tiến vào.
Mật đạo cũng không dài, chỉ đảo mắt đã đến cuối, mà cuối mật đạo xuất hiện ánh nến mờ mờ, mơ hồ truyền đến tiếng đánh nhau.
Bắc Vũ Đường căng thẳng, bước nhanh qua ngã rẽ, thấy Trương phu tử đang đè lên Tiểu Tử Mặc, mà Tiểu Tử Mặc đang ra sức phản kháng.
"Đừng giãy giụa, tiểu bảo bối." Trương Tử Hề hoàn toàn không ngờ dược mất tác dụng nhanh như vậy.
Nếu là trước đây, đến khi hắn xong việc, đứa trẻ vẫn sẽ không tỉnh lại.
Nhưng lúc này lại xảy ra ngoài ý muốn.
Tiểu gia hoả này lại tỉnh lại trước, quần áo còn chưa cởi xong!
Nhưng mà, cho dù thằng bé đã tỉnh, Trương Tử Hề cũng không định buông tha bé.
Đứa bé này thật sự quá đẹp, là đứa bé đẹp nhất hắn gặp mấy năm nay, cũng là đứa bé khiến hăn động tâm nhất.
Trương Tử Hề đã hỏi thăm rõ ràng, hai người cô nhi quả phụ, dù có chuyện gì cũng không có chỗ tố oan.
Hắn chắc chắn có thể khống chế được tiểu gia hoả này, biến bé thành cấm luyến của hắn.
Trương Tử Hề duỗi ma trảo về phía Tiểu Tử Mặc, tuy Tiểu Tử Mặc đã tỉnh, nhưng dược hiệu còn chưa hết.
Cả người bé mềm yếu vô lực, không thể dùng Hàn Băng Chưởng đối phó tên khốn kia.
Bắc Vũ Đường vừa thấy thì nhìn thấy cảnh này, sao có thể không đoán được tình huống này là sao, đáy mắt thanh lãnh dậy sóng, Hàn Băng Chưởng cách không đánh ra, đập vào trên người Trương Tử Hề, đồng thời ngân châm trong tay cũng bắn ra.
Trương Tử Hề đặt hết sự chú ý trên người Tiểu Mặc Nhi, hoàn toàn không đoán phía sau sẽ xuất hiện một người.
Ngân châm bắn trúng huyệt đạo của hắn, khiến hắn ngã xuống.
Khi hắn ngã xuống, Bắc Vũ Đường đã xuất hiện trước mặt họ.
Tiểu Tử Mặc thấy Bắc Vũ Đường, kích động đến rưng rưng, nhưng bé kiên cường không khóc, càng không cho nước mắt rơi.
Bắc Vũ Đường nhìn bé bị cởi một nửa xiêm y, ngọn lửa trong mắt càng cháy mạnh.
Bắc Vũ Đường nâng bé dậy, Trương Tử Hề ở bên cũng đã đứng lên, nhìn thấy Bắc Vũ Đường, đáy mắt hiện lên nét kinh ngạc.
Trương Tử Hề đánh đòn phủ đầu, "Mộc phu nhân, ngươi làm gì vậy, ta đang xem bệnh cho Mặc Nhi."
Bắc Vũ Đường cười lạnh, đi về phía hắn.
Trương Tử Hề bị khí tràng nàng phát ra doạ sợ, cảm giác như từng luồng khí lạnh toát đang quấn lấy mình.
Hắn không tự giác nuốt một ngụm nước bọt, "Ngươi, ngươi muốn làm gì?"
"Ta muốn làm gì? Ngươi sẽ biết nhanh thôi." Bắc Vũ Đường lạnh lẽo nói.
Trương Tử Hề sợ hãi, hắn không phải cao thủ võ lâm, chỉ là một thư sinh văn nhược có ham mê đặc thù mà thôi.
"Ngươi, ngươi đừng tới đây!" Hắn không tự giác lùi về sau, hai chân hai tay vừa bị Bắc Vũ Đường đâm trúng đau đau.
Bắc Vũ Đường tiến lên, vừa ra tay, một quyền đã đánh vào mắt trái của hắn, tiếng hét thảm thiết của hắn vang lên.
Đây là bắt đầu, tiếng hét thảm thiết sau đó vang lên liên tục không dứt.
Mười lăm phút sau, Trương Tử Hề thoi thóp ngã trên đất, khoé môi chảy máu, cả mặt đều sưng như đầu heo.
Giờ Trương Tử Hề nhìn thấy Bắc Vũ Đường là sợ, càng sợ nàng lại đánh hắn.
Bắc Vũ Đường không để ý đến hắn nữa, đi đến bên Tiểu Tử Mặc.
Bé đã mặc lại đồ, chỉ là khuôn mặt nhỏ vẫn tái nhợt.
Bắc Vũ Đường ôm bé, bắt mạch cho bé, xác định bé đã ổn mới thoáng thở phào.
"Mẫu thân." Tiểu Tử Mặc mở to đôi mắt đen nhìn cô, có sợ hãi, có quyến luyến, càng có nhiều hưng phấn.
Bắc Vũ Đường ôm bé, sờ mặt bé, áy náy nói, "Mẫu thân đã tới chậm."
Tiểu Tử Mặc lắc đầu, "Không có."
"Lần này đều do mẫu thân, không chọn cho con một phu tử tốt." Bắc Vũ Đường hoàn toàn không ngờ Trương phu tử có sở thích luyến đồng.
Nàng từng điều tra tính cách hắn, lại không tra rõ ràng, đều do nàng quá sơ ý, khiến Tiểu Tử Mặc lâm vào nguy hiểm.
Tiểu Tử Mặc lại nói, "Mẫu thân, là Mặc Nhi quá ngốc nên mắc mưu.
Bạn đang đọc bộ truyện Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung, truyện Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung , đọc truyện Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung full , Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung full , Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung chương mới