Hắn cười lạnh, đứng dậy, dáng người cao lớn gần như che khuất ánh sáng.
Mãi đến khi tiếng cửa sắt va chạm vang lên, tôi mới dám ngẩng đầu, tự hỏi hắn quay lại lúc nào.
Lúc này tôi mơ hồ nhớ lại, ban đêm hình như có ai đó đã hết lần này tới lần khác dịch chuyển chăn của tôi.
Không biết đã là lần thứ mấy, chỉ nghe một tiếng buồn bực, giường có chút nặng, cả người cùng chăn đều bị quấn chặt.
Tôi nhìn lan can sắt ở bên ngoài.
Bạch Tứ dựa vào sofa hút thuốc, cầm điều khiển không ngừng chuyển kênh.
Kênh tiếp theo nhảy ra.
Trên TV đang chiếu hai người, một nam một nữ, đều ở tuổi trung niên.
Người phụ nữ xinh đẹp khóc sung đỏ mắt nói:
"Hai năm rồi, tôi chắc chắn con gái tôi vẫn còn sống, chúng tôi đã nhận được tín hiệu cầu cứu trong bóng tối của con bé, con bé bị kẻ xấu cưỡng ép, xin mọi người phải nhất định cố hết sức cứu con gái của tôi ra..."
Ba!!
Điều khiển trong nháy mắt bị đập vỡ.
Tôi giật mình, sau đó giả vờ bình tĩnh, lặng lẽ nghênh tiếp ánh mắt tự giễu mang theo dò xét của hắn.
Đầu óc tôi vẫn chưa xuất hiện thông tin cùng bối cảnh giao tiếp của Lam Yêu với người bên ngoài, tôi không thể biết được kế hoạch của bọn họ là như thế nào, tất cả đều khó bề phân biệt, cho nên tôi chỉ có thể nhắm mắt đánh đại.
Nhưng đối với Bạch Tứ, tôi nhất định, muốn nỗ lực thay đổi kết cục của hắn.
Mặc kệ hắn nhìn tôi thế nào.
Nghĩ vậy, ý nghĩ trong đầu tôi lại vững chắc hơn một chút.
Căn phòng vắng vẻ yên tĩnh đột nhiên xuất hiện một tiếng cười khẽ.
Nụ cười nhẹ nhàng, tựa lông hồng lúc có lúc không, nhưng lại khiến cho lòng người hoảng hốt.
Hắn bước nhanh về phía tôi, mở khóa, một cước đá văng cửa phòng giam, trong tay cầm lấy xích sắt so với trước đó còn to nặng hơn.
Tôi biết hắn muốn làm gì, cũng không giãy dụa.
Bạch Tứ một lần nữa xích cổ chân của tôi lại.
Tay của hắn xương khớp rõ ràng, nước da trắng bạch cùng xích sắt đen nhánh rỉ sét tạo thành sự chênh lệch rõ ràng.