TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
“Ở bên cạnh nàng, ta thật vui vẻ. Dù… dù tương lai xảy ra chuyện gì, nơi này…” Nàng kéo tay Cảnh Hàm U tới trái tim của mình, “Nơi này có nàng.”
--------------------
Trở về doanh trại thấy Linh Âm an toàn, Thần Nhứ rốt cuộc yên tâm.
“Về sau nếu có đi ra ngoài thì hãy mang theo kiếm Liệt Thiên của nàng.” Cảnh Hàm U không yên tâm mà nói. Nhắc tới kiếm Liệt Thiên, trong lòng nàng có chút hâm mộ. Đó là thanh kiếm sư phụ coi trọng nhất, ngài ấy không nỡ lấy ra làm bội kiếm, thế mà lại tặng cho Thần Nhứ.
“Muốn nhìn thì cầm lên nhìn, bày ra bộ dạng đáng thương vô cùng này cho ai xem?” Thần Nhứ cười, gỡ kiếm Liệt Thiên ra khỏi giá giao cho Cảnh Hàm U.
“Đây là sư phụ cho nàng.” Cảnh Hàm U làm bộ nói.
“Thì sao?” Thần Nhứ áp sát, gần đến mức nghe thấy hơi thở của hai người. “Ta cũng là người của nàng rồi.”
Cảnh Hàm U suýt nữa bị sặc nước bọt. Dù biết rõ sư tỷ đang chọc nàng nhưng vẫn thoả mãn vô cùng. Tuy nhiên, lúc nàng đang muốn động tay, Thần Nhứ lại lùi ra xa. “Nàng luôn trêu chọc ta.” Cảnh Hàm U bất mãn. Trêu người xong lại không cho chạm vào, đây không phải việc một cô nương tốt nên làm.
“Đầu nàng bớt nghĩ tới những thứ đó đi. Xem xong kiếm Liệt Thiên thì đi làm việc.” Thần Nhứ đột nhiên hóa thành người giám hộ, áp bức Cảnh Hàm U nỗ lực làm việc.
Kiếm Liệt Thiên ra khỏi vỏ, doanh trại tràn đầy ráng màu. Thân kiếm như một làn thu thủy, ngón tay gõ kiếm, vang tiếng kim thạch. “Đánh đổ chín tầng trời mà thành phượng.” Cảnh Hàm U lẩm bẩm. “Cũng chỉ có sư tỷ mới có tư cách sử dụng thanh kiếm này.”
Thần Nhứ không nói gì. Nàng đã niết bàn trọng sinh, sẽ không làm chim hoàng yến trong lồng của Cảnh Hàm U. Nàng là phượng hoàng chao liệng cửu thiên, cuối cùng phải xé trời mà đi. Trước mắt, nàng chỉ đang đợi một thời cơ.
“Thần Nhứ!” Cảnh Hàm U đột nhiên ôm lấy nàng. “Đừng rời khỏi ta!” Nghĩ đến câu sư phụ thường nói “Cửu thiên thành phượng, niết bàn mà ra.”, Cảnh Hàm U liền cảm thấy Thần Nhứ có thể rời đi bất cứ lúc nào.
“Hàm U,” Trong lòng Thần Nhứ cũng không dễ chịu. Sự ngọt ngào trong khoảng thời gian này không phải giả, khi Cảnh Hàm U đắm chìm, nàng cũng rơi vào tình ái. Thế nhưng: trọng trách phục quốc, kỳ vọng sư môn, chú định nàng không thể sa vào tư tình nhi nữ. “Ở bên cạnh nàng, ta thật vui vẻ. Dù… dù tương lai xảy ra chuyện gì, nơi này…” Nàng kéo tay Cảnh Hàm U tới trái tim của mình, “Nơi này có nàng.”
Lòng Cảnh Hàm U dần dần chùng xuống. Nàng biết, mình để Thần Nhứ đi làm chuyện nàng ấy muốn làm chính là tạo điều kiện cho Thần Nhứ phục quốc. Nhưng quá khứ thống khổ dây dưa của hai người vẫn rõ ràng trước mắt, nàng không muốn trở lại tháng ngày thương tổn lẫn nhau ấy. Nàng muốn được hạnh phúc bên Thần Nhứ. Khoảng thời gian ngọt ngào ở chung này làm nàng sinh ra một loại cảm giác, chỉ cần hai người luôn luôn như vậy là có thể sống một cách vui vẻ. Thế nhưng, thật sự không được sao? Thật sự đều là ảo giác sao?
“Sư tỷ, ta chỉ muốn ở bên nàng, mãi mãi ở bên nàng. Ta có thể không làm công chúa, ta có thể cùng nàng đi đến bất cứ nơi đâu trong thiên hạ. Chỉ cần được ở bên nàng là đủ rồi.” Cảnh Hàm U ôm chặt Thần Nhứ, giọng nói truyền ra rầu rĩ.
Thần Nhứ đỏ hốc mắt. Nàng cố gắng chớp chớp mắt, không để cảm xúc yếu ớt ảnh hưởng mình. Sư muội ngốc của mình, chẳng lẽ không nhìn ra mình cũng có ước muốn tương tự sao? Nhưng trước mắt, nàng còn có chuyện phải làm.
“Ngoan nào.” Thần Nhứ vỗ lưng Cảnh Hàm U. “Bao lớn rồi mà còn khóc nhè? Không sợ người khác cười ư.”
Cảnh Hàm U hít hít mũi, chớp mắt kiềm lại sương mù trong mắt. “Nào có khóc nhè? Hơn nữa, dù khóc, ta cũng chỉ cho nàng xem.”
Thần Nhứ cười như một ngọn gió xuân dịu dàng. “Ngồi xuống, để ta lau nước mắt cho nàng.”
“Nói bậy, làm gì có nước mắt.” Tuy nói vậy nhưng Cảnh Hàm U vẫn ngoan ngoãn ngồi lên giường, nhìn Thần Nhứ cầm khăn đến gần. Hương cỏ Uẩn Kết thanh tao làm nàng bình tĩnh lại. “Thật sự không muốn rời xa nàng, một giây cũng không được.”
Vì thế, ở trong lều trại, Cảnh Hàm U xử lý công vụ, Thần Nhứ ngồi ở bàn bên cạnh đọc sách. Mỗi lần có tướng lĩnh tiến vào thông báo, đều bị cảnh tượng kỳ dị này hù dọa.
Gần chạng vạng, Cảnh Hàm U nhận được tin từ hoàng cung, dặn nàng sáng mai về cung một chuyến. Xem tin xong, nàng nhìn Thần Nhứ vẫn đang đọc sách bên cạnh, “Mẫu hậu bảo ta ngày mai trở về hoàng cung một chuyến, nàng có muốn về không?” Hỏi thì hỏi, Cảnh Hàm U cũng không dự định để nàng một mình ở quân doanh.
“Nàng đã nói không muốn rời xa ta, ta lại là thư đồng của nàng trên danh nghĩa, đương nhiên phải theo nàng về.” Đọc sách đã lâu, Thần Nhứ xoa cái cổ hơi căng cứng. “Cũng phải nói, hôm qua chúng ta mới ra khỏi cung, bây giờ kêu nàng trở về là có chuyện gì?” Nàng quay đầu nhìn Cảnh Hàm U, “Đoán xem, có phải Hoàng hậu nương nương động thủ không?”
Cảnh Hàm U bất đắc dĩ lắc đầu. “Ta không đoán mấy chuyện này với nàng. Dù gì người thua nhất định sẽ là ta.” Về phương diện mưu tính nhân tâm, Cảnh Hàm U tự thấy không bằng. Phải nói, đều là đệ tử nhập thất của Chưởng viện nhưng Cảnh Hàm U lại không học được mưu hoa của ngài. Tính cách của nàng khá giống Giang Phong Mẫn, vậy nên Giang Phong Mẫn mới đặc biệt yêu thích nàng.
“Ta đoán Hoàng hậu nương nương không động thủ nhanh như thế. Ngài ấy đang đợi đợt tuyển tú này. Chỉ cần sắp xếp một người thích hợp, muốn tranh sủng với Phùng quý phi rất đơn giản.” Thần Nhứ tự phân tích. “Cho nên ta cảm thấy có lẽ là việc thích khách có tình tiết mới.”
Tuy Cảnh Hàm U nói không đoán nhưng nàng rất chú ý lắng nghe lời Thần Nhứ nói. Bây giờ cẩn thận ngẫm lại, cũng chỉ có chuyện Thần Nhứ đề cập. Trừ khi trong cung xảy ra tình huống đột ngột nào đó.
Sáng sớm hôm sau, hai người mang theo Trần Tâm và Linh Âm, ngồi xe ngựa về hoàng cung. Thân phận Thần Nhứ đặc biệt nên về thẳng cung Vũ Yên. Cảnh Hàm U thì đi đến cung Đoan Hoa.
Cung Đoan Hoa.
Bạn đang đọc bộ truyện Lưu Quang Nhập Họa tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Lưu Quang Nhập Họa, truyện Lưu Quang Nhập Họa , đọc truyện Lưu Quang Nhập Họa full , Lưu Quang Nhập Họa full , Lưu Quang Nhập Họa chương mới