TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
"Nếu như thời gian vĩnh viễn dừng lại vào thời khắc này thì tốt biết bao."
--------------------
Khí trời dần dần trở nên ấm áp, đã là đầu xuân.
Gió xuân thổi vào vùng đất lạnh, hạt mầm nở thành chồi non. Hôm nay "Đào Hoa Nguyên" nổi danh nhất kinh thành nghênh đón một dàn khách quý. Hòa Cẩn trưởng công chúa bày tiệc ở đây, khách mời đều là cô chiêu trong kinh thành. Cảnh Hàm U nhận được thiệp mời, bèn dẫn Thần Nhứ cùng dự tiệc.
Cảnh Hàm U thường xuyên nhận được mấy lời mời giống vậy. Nàng không như công chúa khác, vì phải xử lý chuyện của Phi Vân Kỵ nên nàng không bị hạn chế xuất cung. Vì thế nữ quyến Hoàng gia mời khách lúc nào cũng gửi thiệp cho nàng. Mời thì mời, có mặt hay không thì phải xem tâm trạng của Nhu Gia công chúa.
Mấy ngày qua tâm tình của Cảnh Hàm U rất tốt. Sau khi khôi phục nội lực, sức khỏe của Thần Nhứ tốt hơn rất nhiều. Trên giường cũng có thể đánh thêm mấy hiệp, không cần kiêng kỵ đủ điều như trước. Thần Nhứ cũng thật sự nuông chiều nàng, để nàng dằn vặt hàng đêm đến khuya khoắt. Thần Nhứ ngoài miệng nói lời oán giận nhưng vẫn mặc nàng làm bừa.
Trần Tâm rốt cuộc trở về, mang theo phong thư Chưởng viện Phi Diệp Tân đích thân viết. Tuy nhiên thư này không phải cho Cảnh Hàm U mà là cho Thần Nhứ. Điều này làm Cảnh Hàm U vốn có tâm trạng tốt phiền muộn một hồi. Sư phụ của mình thật sự là bất công trắng trợn!
Trong thư, Chưởng viện dặn dò Thần Nhứ phải chăm chỉ luyện võ công, đừng nên lười biếng. Dù sao có được cơ duyên luyện thành Niết Bàn tâm pháp, trăm năm chỉ có một mình Thần Nhứ. Chưởng viện càng đặt hy vọng lớn hơn lên người đệ tử này.
Thần Nhứ nghe lời, mỗi ngày sau khi Cảnh Hàm U xuất cung nàng liền khổ luyện võ công. Chính vì ngày đêm vất vả mà cơ thể vốn gầy gò của Thần Nhứ không đẫ y đà hơn được bao nhiêu. Cảnh Hàm U đau lòng, hôm nay bèn lôi kéo Thần Nhứ tham gia tiệc rượu của Hòa Cẩn trưởng công chúa giải sầu.
Đào Hoa Nguyên lấy hoa đào làm tên, trong sân đương nhiên đâu đâu cũng có hoa đào. Bây giờ là mùa hoa đào bắt đầu nở, trong không khí pha lẫn hương hoa, hơn nữa khách tham gia tiệc rượu đều là nữ quyến, oanh oanh yến yến đầy mắt, hương đào thơm ngát nức mũi. Đứng ở khúc hành lang, Hòa Cẩn trưởng công chúa tươi cười.
"Ta già rồi nên thích xem mấy cô nương trẻ tuổi, cứ như trở về lúc ta còn trẻ. Lúc ấy à... ta còn ầm ĩ hơn bọn họ nữa." Hòa Cẩn trưởng công chúa cười nói với mấy vị phu nhân ở bên cạnh.
Cửa Đào Hoa Nguyên có thái giám trông coi, nhìn thấy xe ngựa của Cảnh Hàm U dừng lại, anh ta vội vàng đi vào truyền tin. "Trưởng công chúa điện hạ, Nhu Gia công chúa đến."
Hòa Cẩn trưởng công chúa cười nói: "Hiếm khi con bé chịu đi, mau bảo nó lại đây để ta nhìn một chút."
Lúc này Cảnh Hàm U đã dẫn Thần Nhứ tiến vào Đào Hoa Nguyên, thấy Hòa Cẩn trưởng công chúa ở đó, hai người cùng đi tới.
"Trưởng công chúa, nữ tử bên cạnh Nhu Gia công chúa là..." Một vị phu nhân thấp giọng hỏi.
Khi Hòa Cẩn trưởng công chúa nhìn thấy Thần Nhứ thì đã đoán ra thân phận của nữ tử này. Dù sao nhiều năm như vậy, bà chưa từng thấy Cảnh Hàm U bảo bọc chăm sóc người nào đến thế, cẩn thận từng li từng tí.
"Rất nhanh sẽ biết." Hòa Cẩn trưởng công chúa đáp.
Đương trò chuyện, hai người đã tới hành lang. Cảnh Hàm U hành lễ: "Nhu Gia thỉnh an cô cô." Thần Nhứ hành lễ theo. "Dịch Già Thần Nhứ tham kiến Hòa Cẩn trưởng công chúa điện hạ."
Bốn chữ "Dịch Già Thần Nhứ" vừa thốt ra, tiếng nói xung quanh lập tức ngừng lại. Mọi người đều quan sát kỹ càng vị công chúa mất nước này, cũng có người tin tức linh thông biết Thần Nhứ sau khi vào cung gây ra hàng loạt chuyện. Trước chỉ là nghe nói, giờ mới được thấy người thật.
Vừa nhìn, mỗi người đều thầm giật mình. Quả là mỹ nhân!
Hôm nay Thần Nhứ mặc y phục màu mơ nhạt. Đầu búi tóc Tùy Vân kế, trâm ngọc hình dạng ba đóa hoa đào tinh xảo yêu kiều. Trên búi tóc cắm một cây trâm bộ dao. Hình dạng của bộ dao cũng không phức tạp, chỉ là tua rua thật dài rất hiếm thấy. Thần Nhứ khẽ chuyển động, tua rua va chạm phát ra âm thanh hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
"Đây là Thuận Ân quận chúa?" Ánh mắt Hòa Cẩn trưởng công chúa có sự dò xét.
"Vâng." Thần Nhứ kính cẩn trả lời.
"Đứng lên đi. Luôn nhắc đến tên của quận chúa nhưng vẫn chưa có dịp gặp. Bây giờ nhìn thấy, thật sự là một mỹ nhân. Đều nói nước Dịch sinh ra mỹ nhân, lời này quả thực không sai. Quận chúa làm thư đồng của Nhu Gia, ta thấy hiện tại Nhu Gia cũng có chút dáng vẻ của công chúa rồi." Hòa Cẩn trưởng công chúa nói, dẫn đề tài về Cảnh Hàm U.
"Cô cô, bộ dạng của Nhu Gia cũng không thay đổi gì." Cảnh Hàm U giải thích.
"Không ở bề ngoài, ở cốt cách. Lòng con rốt cuộc biết thương người. Đây là công lao của Thuận Ân quận chúa." Rốt cuộc vẫn là Trưởng công chúa, đôi mắt được cung đình rèn luyện có thể nhìn thấu lòng người.
Lời này làm Cảnh Hàm U hơi đỏ mặt. Thần Nhứ ở cạnh vẫn cúi đầu, đối với ánh mắt đánh giá của người xung quanh, nàng không sợ hãi cũng không thắc mắc.
"Các cô nương trẻ tuổi đều dạo chơi trong vườn, hai con cũng đi đi. Nhu Gia, con phải làm quen với mấy cô nương kia một chút, miễn cho trên phố nói con là công chúa máu lạnh. Thật không thể hiểu nổi." Hòa Cẩn trưởng công chúa không khỏi bất bình cho cháu gái của mình, công chúa máu lạnh cái gì? Máu lạnh chỗ nào? Cô nương nhà người ta tốt thế này mà lại nói như không phải nữ nhi.
Cảnh Hàm U gật đầu đáp lại, dẫn Thần Nhứ vào vườn. Tuy nhiên nàng không có ý định để ý đám tiểu thư nhà quan, mục đích nàng đến chỉ là thưởng thức hoa đào cùng Thần Nhứ.
Thần Nhứ đương nhiên càng không để tâm tiếng bàn tán sôi nổi sau lưng. Hai người tìm một chỗ vắng vẻ trong rừng đào, chậm rãi bước đi. Lâm Lang và Trần Tâm xa xa theo sau. Hôm nay Linh Âm phải thu dọn đồ vật dùng cho mùa đông và lấy đồ vật mùa xuân của Thần Nhứ ra, vậy nên nàng ta ở lại trong cung mà không đi cùng.
"Này, đừng nhúc nhích." Đã là lần thứ ba Cảnh Hàm U bảo Thần Nhứ đừng cử động, nàng đưa tay gỡ tua rua trên bộ dao của Thần Nhứ ra khỏi nhánh cây.
"Nàng khăng khăng muốn ta mang vật này đi vào rừng, nàng cố ý đúng không?" Một lần hai lần, Thần Nhứ cũng bị tua rua dài chọc tức.
Cảnh Hàm U cười lấy lòng. "Sao ta biết được? Chẳng qua là thấy nàng búi tóc, mang bộ dao này rất xứng đôi. Quả nhiên đẹp như nàng tiên."
"Lần sau tới nàng mang." Thần Nhứ tức giận nói. Nàng là người tập võ, rất không thích đồ trang sức gây trở ngại hành động. Dù là lúc còn ở nước Dịch, đồ trang sức của nàng cũng đều lấy đơn giản tự nhiên làm chủ. Tua rua chỉ dùng cho trường hợp đặc biệt. Bộ dao dài thế này, nàng chưa từng mang qua.
"Nàng đeo là đẹp nhất." Cảnh Hàm U vuốt từng viên Đông Hải trân châu trên tua rua, tự hào nói.
Bạn đang đọc bộ truyện Lưu Quang Nhập Họa tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Lưu Quang Nhập Họa, truyện Lưu Quang Nhập Họa , đọc truyện Lưu Quang Nhập Họa full , Lưu Quang Nhập Họa full , Lưu Quang Nhập Họa chương mới