TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Thần Nhứ lại chìm đắm vào công pháp. Cảnh Hàm U ngồi trên ghế nghỉ ngơi. Trong mắt nàng chỉ có Thần Nhứ tĩnh tọa khoanh chân trên giường, ánh mắt cực kỳ phức tạp.
Cố Ly nhìn hai người này, âm thầm thở dài. Sớm biết sẽ có hôm nay, lúc trước cần gì như thế? Lúc ở thư viện Phi Diệp Tân, tuy cô không quá để ý nhưng cũng biết gút mắc giữa hai người này. Chỉ là không nghĩ tới, khi xuống núi, Cảnh Hàm U lại vì có được Thần Nhứ mà trực tiếp diệt nước Dịch. Cố Ly không hiểu, nếu yêu thích, vì sao phải thương tổn như vậy? Yêu một người không phải là muốn nàng sống sung sướng hạnh phúc sao? Nhìn hai người này ở hiện tại, một vết thương đầy rẫy, một gần như điêu tàn, Cố Ly thực sự không hiểu. Vì cớ gì mà dằn vặt lẫn nhau?
Lại hai canh giờ qua đi, lòng bàn tay Linh Âm toàn là mồ hôi. Hao tổn thời gian thêm nữa, dù là thân kiện tráng cũng sẽ không kham nổi. Cơ thể yếu ớt của quận chúa sao có thể chịu được không ngủ không nghỉ?
Cố Ly cũng đang lo lắng. Thần Nhứ chậm chạp chưa thấy dấu hiệu thành công, lẽ nào thật sự thất bại? Như vậy mình làm sao giải thích với Chưởng viện, với sư phụ?
Dần dần nghỉ ngơi đủ, Cảnh Hàm U đứng lên, nàng thật sự không nhìn nổi Thần Nhứ chịu khổ. "Làm sao để giúp nàng?" Nàng hỏi Cố Ly.
"Tin nàng, bảo vệ nàng." Cố Ly nhẹ giọng đáp.
Cảnh Hàm U bất đắc dĩ, chỉ đành ngồi lại xuống giường. Đúng lúc này, Thần Nhứ đột nhiên ngửa đầu kêu một tiếng thống khổ thảm thiết, làm cho mấy người xung quanh sợ biến sắc. Cảnh Hàm U vọt tới bên giường, vừa muốn đưa tay đỡ Thần Nhứ đã cảm thấy tay bị một luồng nội lực đẩy ra.
"Thần Nhứ..." Cảnh Hàm U giật mình kêu lên.
Lúc này sắc mặt Thần Nhứ vẫn tái nhợt như cũ, thế nhưng hai mắt chậm rãi hé mở lại có hồn. "Phụt!" Lại phun ra một ngụm máu, nhưng màu sắc không đỏ sậm như trước mà là đỏ tươi.
"Quận chúa!" Linh Âm và Lâm Lang cùng tới gần, lại bị Thần Nhứ đưa tay ra hiệu mình không sao.
"Đại sư tỷ, tỷ... thành công rồi?" Cố Ly không chắc mà hỏi.
Thần Nhứ xuống giường, mỉm cười nói: "Cuối cùng coi như không làm sư môn mất mặt."
Cố Ly không nói gì, ra tay như điện đánh vào ba chỗ yếu huyệt trên người Thần Nhứ. Thần Nhứ xoay người một cái, tránh hết.
"Cố Ly chúc mừng đại sư tỷ!" Cố Ly thu tay lại, ôm quyền cười nói.
Thần Nhứ rốt cuộc vẫn là vừa phá tan ải sinh tử, thể lực tiêu hao quá mức. Bây giờ cơ thể không chống đỡ nổi, nàng ngồi bên giường. "Tiểu Ly, đa tạ sự giúp đỡ của muội."
"Là ta nên làm." Cố Ly nói, lấy bao đựng ở sau lưng xuống. Xem hình dạng đã biết bên trong hẳn là một thanh kiếm. "Đại sư tỷ, kiếm Liệt Thiên thân truyền của Chưởng viện, chúc mừng tỷ luyện được Niết Bàn tâm pháp."
Vừa nói ra, ngay cả Cảnh Hàm U ở bên cạnh cũng há hốc. Liệt Thiên là thanh kiếm Chưởng viện quý trọng nhất, ngày thường ngay cả ngắm cũng không cho người khác ngắm.
Thần Nhứ nhận kiếm, thấy dáng vẻ hơi chật vật của Cảnh Hàm U ở bên, đều là vì mình cả. Thần Nhứ cười yếu ớt mà ấm áp, trực tiếp đưa kiếm Liệt Thiên tới trước mặt Cảnh Hàm U, "Nàng giúp ta xem bảo bối của sư phụ được không?"
Cố Ly lắc đầu, hai người này chẳng lẽ không biết tránh người một chút sao? Cố Ly công thành lui thân, phải về thư viện phục mệnh. Cảnh Hàm U và Thần Nhứ đều muốn cô ở lại mấy ngày, thế nhưng lời thầy khó trái, cũng chỉ đành phái người đưa Cố Ly ra khỏi hoàng cung.
Cố Ly đi rồi, Cảnh Hàm U và Thần Nhứ đều muốn tắm rửa thay y phục, tẩy đi một thân chật vật. Đặc biệt là Thần Nhứ, nôn ra quá nhiều máu, y phục trên người đã bị nhuộm đỏ.
Bình thường lúc hai người cùng tắm rửa, bọn Linh Âm sẽ không tới gần. Giờ khắc này Thần Nhứ tựa vào thành ao, bị Cảnh Hàm U bao vây. Hơi nước mịt mờ xóa đi mùi máu trên người nàng, hai vai gầy trắng tuyết lộ ra trên mặt nước, xương quai xanh cong một đường động lòng.
"Tại sao không nói thẳng cho ta?" Cảnh Hàm U bắt đầu tính sổ.
"Niết Bàn tâm pháp quá nguy hiểm, là võ công lấy mạng đổi mạng. Nếu ta cho nàng biết, nàng nhất định sẽ không để ta mạo hiểm." Thần Nhứ đột nhiên khôi phục nội lực, cơ thể còn đang thích ứng nên lúc này cũng không dễ chịu. Nàng đưa tay ôm cổ Cảnh Hàm U, áp sát thân thể của mình vào thân thể của nàng ấy, đường cong xinh đẹp giống như ngọn lửa trêu ngươi, làm bỏng trái tim Cảnh Hàm U.
Cảnh Hàm U ôm chặt cơ thể mềm mại trơn bóng vào lòng, cúi đầu thì thầm bên tai Thần Nhứ: "Chỉ cần nàng bình an vô sự, ta không còn mong muốn gì khác." Nói xong lời cuối cùng, lòng vừa sợ hãi lo lắng, vừa vui mừng vì đã tránh khỏi tai nạn.
Thần Nhứ sao không biết sự giày vò Cảnh Hàm U phải chịu đựng vào những ngày qua? Giờ khắc này hai người đều sống sót sau tai nạn, chỉ cảm thấy nói thêm nữa cũng không sánh nổi cảm giác da thịt thân cận chân thực.
"Ôm ta." Thanh âm của Thần Nhứ như đập thẳng vào lòng Cảnh Hàm U, làm cho tay ôm Thần Nhứ bỗng dưng run lên. "Cơ thể của nàng vừa..."
Thần Nhứ ngẩng đầu vuốt v e đôi môi của Cảnh Hàm U, trong mắt chỉ một chữ tình. "Nàng không muốn sao?"
Cảnh Hàm U nghe vậy thì không chần chờ nữa. Thân thể quấn quýt lấy nhau, một lần lại một lần, liều mạng triền miên như không có ngày mai.
Dằn vặt mấy lần, đừng nói Thần Nhứ, ngay cả Cảnh Hàm U cũng thấy toàn thân bủn rủn. Sau khi tắm rửa hai người ôm nhau ngủ. Linh Âm và Lâm Lang giúp buông màn xuống, ra khỏi cửa phòng, không hẹn mà cùng liếc nhìn nhau, đều có cảm giác đầu thai làm người.
"Quận chúa chưa ăn gì đã ngủ." Linh Âm có chút bận tâm nói.
"Chắc lúc này quận chúa không có sức để ăn đâu." Lâm Lang không khỏi phỉ nhổ.
Hai người lại nhìn nhau, đều hơi đỏ mặt rồi đồng thanh. "Hai người này quá hồ đồ!"
Thần Nhứ và Cảnh Hàm U ngủ thẳng tới hừng đông. Khi Thần Nhứ tỉnh lại phát hiện mình bị Cảnh Hàm U ôm chặt trong ngực, khó mà động đậy. Nàng nhẹ nhàng gỡ tay Cảnh Hàm U ra nhưng động tác này lại làm nàng ấy tỉnh giấc.
"Đánh thức nàng." Thần Nhứ hơi áy náy.
Bạn đang đọc bộ truyện Lưu Quang Nhập Họa tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Lưu Quang Nhập Họa, truyện Lưu Quang Nhập Họa , đọc truyện Lưu Quang Nhập Họa full , Lưu Quang Nhập Họa full , Lưu Quang Nhập Họa chương mới