TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN

Lỡ Bước

Chương 28: 28


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Trần Phóng cứ vậy đi theo Từ Ngộ đến dưới lầu nhà cô.

“Không được đi lên!” Từ Ngộ quay đầu lại làm dữ với anh.

Thiếu niên dừng lại ở chỗ đầu cầu thang.

Từ Ngộ đứng phía trên cách ba bậc thang, nhìn xuống Trần Phóng từ trên cao, đồng thời cô cũng bình tĩnh đón lấy ánh mắt nhìn lên của Trần Phóng.

Có chút tủi thân van nài trong ánh mắt ngước lên của anh.

Từ Ngộ dời mắt đi, xoay người lên lầu, không quay lại nhìn anh nữa.

Trên cánh cửa nhà hàng xóm có cây ngải cứu mà họ treo hôm Tết Đoan Ngọ [1], nằm bên cạnh câu đối đỏ. Chớm thu, ngải cứu đã dần khô héo, ngay đến mùi thơm cũng đã biến mất không còn chút gì nữa.

[1] Người Trung Quốc cổ đại quan niệm rằng, Tết Đoan Ngọ vốn là ngày độc nhất trong năm. Vào ngày này, các loại côn trùng độc hoành hành mạnh mẽ, con người cũng dễ bị ốm, bệnh tật dễ phát sinh nên để bảo vệ sức khỏe, họ treo ngải cứu lên cửa ra vào.

Cô để cặp sách trên đùi, với tay vào cặp tìm chìa khóa nhà.

Nhưng lại không tìm thấy.

Từ Ngộ lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Tinh. Phải rất lâu bên kia mới nhấc máy, câu đầu tiên bà nói là: “Mẹ đang ở quê, sao thế?”

“Hả?” Từ Ngộ sửng sốt. “Sao mẹ lại ở quê?”

“Có một cụ già vừa mới mất, cả bố và mẹ đều ở đây để giúp đỡ, ngày kia mới về.”

“À…”

“Sao thế? Gọi điện cho mẹ có chuyện gì không?”

“Không có gì.” Từ Ngộ lập tức thay đổi giọng điệu. “Con vừa về, không thấy bố mẹ ở nhà nên gọi điện hỏi thôi.”

“Hội thao kết thúc sớm như vậy à? Mẹ đang tính lát nữa gọi điện cho con báo là bố mẹ sẽ không về nhà.”

Từ Ngộ thở hắt ra, tâm trạng có chút vui vẻ. Cô nói với đầu dây bên kia điện thoại: “Không còn chuyện gì nữa, con cúp máy đây. Ngày mốt bố mẹ về đúng không?”

Bạn đang đọc bộ truyện Lỡ Bước tại truyen35.shop

Diệp Tinh đáp “Đúng vậy”.

Từ Ngộ nhếch môi, nói thêm vài câu với Diệp Tinh rồi cúp điện thoại.

Có thể ở nhà một mình hai ngày… Cô khá vui vẻ, hệt như thể lâu lắm rồi mới giành được tự do. Thế giới này rốt cuộc chỉ còn lại một mình cô, không cần giao tiếp với mọi người, không cần lo lắng sẽ nghe thấy những âm thanh hỗn độn mà mình chẳng muốn nghe thấy, cuộc sống hoàn toàn do bản thân điều khiển… Cảm giác ấy thật sự là quá tuyệt vời.

Nhưng vấn đề đầu tiên phải giải quyết là làm sao vào được trong nhà.

Từ Ngộ suy nghĩ một chút, sau đó xoay người đeo cặp đi xuống lầu. Cô định đến nhà bà ngoại thăm ông bà, tiện thể lấy chìa khóa dự phòng ở chỗ bà ngoại.

Vừa mới đi xuống lầu, Từ Ngộ ngước mắt lên liền nhìn thấy có một người đang ngồi trên bậc đá vườn hoa trong tiểu khu.

Bóng dáng cao gầy rắn rỏi lúc này lại thẫn thờ ủ rũ ngồi giữa đám cỏ dại, mang đầy hơi thở thất bại hệt như lá mùa thu héo úa.

Anh còn chưa đi sao?

Từ Ngộ dừng lại một chốc. Sau khi định thần lại, cô lướt qua người anh, đi thẳng về phía trước.

“Cậu đi đâu vậy?”

Từ Ngộ lạnh lùng liếc nhìn anh, không thèm để ý.

Trần Phóng mím môi, chân tay luống ca luống cuống, ngay đến tóc tai cũng cứng đờ.

Giây phút này, cuối cùng anh cũng hiểu được thế nào là bị bạo lực lạnh.

Trần Phóng đi theo Từ Ngộ trên lối đi bằng gỗ được xây bên cạnh Lung Khê, ánh hoàng hôn phủ khắp mặt sông, thỉnh thoảng có vài cơn gió chiều thổi qua, dần dần xua tan đi cái khô hanh của ban ngày.

Một số người đang chạy dọc theo bờ sông, một số người đang dắt chó đi dạo. Thời gian trôi chậm lại, Từ Ngộ cũng không khỏi thả chậm bước chân.

“Cậu muốn đi ăn tối không?”

Trần Phóng nhướng mắt nhìn sắc trời, ngẫm nghĩ rất lâu mới ra được chủ đề này.



Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Lỡ Bước, truyện Lỡ Bước , đọc truyện Lỡ Bước full , Lỡ Bước full , Lỡ Bước chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top