TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Ôn Chủy Vũ nghĩ thầm: "Nếu như ngay cả tiền thuê con cũng bù không nổi, thì dám chắc ngài đây sẽ không đưa chỗ này cho con mở phòng tranh đâu." Dù cô không mấy tin tưởng bản thân, nhưng cô rất tin vào ông nội.
Song, Ôn Chủy Vũ nhìn ra được Ôn Nho lão tiên sinh đang thật sự lo lắng đến phương diện này.
Tuy cô không hiểu rõ việc làm ăn mua bán nhưng cũng biết được trên đời này không có chuyện kinh doanh chỉ có lãi mà chẳng có lỗ, nguy hiểm nhất lại chính là cô chẳng biết tí gì về buôn bán.
Bất quá, không biết thì học, cô biết vẽ tranh cũng đâu phải vừa sinh ra là đã biết.
Ôn Chủy Vũ cẩn thận ngắm nghía căn nhà nhỏ ba tầng này, ghi nhớ bố cục, cách bày trí cùng kích thước ước lượng vào trong đầu, còn về phần tu sửa lại nó, cơ bản cô cũng có suy nghĩ riêng của mình.
Vì Ôn Lê nói sáng mai sẽ sang nên Ôn Chủy Vũ gấp rút vẽ sơ đồ phác thảo suốt một đêm.
Cô chỉ có thể vẽ bản vẽ sơ bộ, nếu dựa vào tiêu chuẩn vẽ tranh công bút để cho ra bản vẽ chi tiết, ít nhất cũng mất cả tháng trời.
Bữa sáng đã xong, Ôn Lê vừa đến.
Ôn Chủy Vũ mời Ôn Lê về phòng của mình, đưa bản phác thảo mà cô đã vẽ thâu đêm cho Ôn Lê xem thử.
Ôn Lê ngẩn người: "Đây là..."
"Sơ đồ trang trí phòng tranh.
Thời gian có hạn, cho nên không được tỉ mỉ cho lắm." Ôn Chủy Vũ nói xong, mở bản vẽ ra, chỉ vào sơ đồ, bắt đầu giải thích: "Em có ý kiến, phòng tranh nên chỉnh trang theo phong cách truyền thống, dẫu sao tranh của em cũng dựa theo các truyền thuyết cổ đại để vẽ thành, còn dung hợp thêm một số yếu tố thần thoại nữa.
Ví dụ như trước cổng và cửa chính có khoảng đất trống đủ để xây một cái cổng chào, bên trên treo biển hiệu, nhất định sẽ rất nổi bật.
Biển hiệu làm theo kiểu chạm khắc rỗng, lấy tường vân thụy thú(1) làm chủ đạo, thợ điêu khắc thì mời Cổ sư phụ hay sửa nhà cho gia đình chúng ta là được rồi, tay nghề gia truyền của gia đình ông ấy rất khéo, đến cả nội em còn khen hoài không thôi."
Ôn Lê nhướng nhướng mi, hỏi: "Bệ cổng chào dùng đá hoa cương hay đá cẩm thạch trắng?"
Ôn Chủy Vũ nghe thấy giọng điệu của Ôn Lê dường như có chỗ không đúng, bèn ngẩng đầu lên nhìn chị họ: "Không ổn?"
Ôn Lê tỉ mỉ xem lại bản vẽ của Ôn Chủy Vũ thêm một lần nữa, nói: "Chị có thể hỏi em trước hai việc được không?"
Ôn Chủy Vũ gật đầu: "Tất nhiên có thể."
Ôn Lê chép miệng: "Ngân sách sửa sang lại phòng tranh là bao nhiêu? Tổng vốn đầu tư được bao nhiêu?"
Ôn Chủy Vũ khẽ mở môi đỏ, nghẹn trân nửa buổi trời vẫn không đáp được.
Ôn Lê truy đến cùng: "Bao nhiêu?"
Ôn đại tiểu thư lắc đầu: "Ông Mục bên kia...vẫn chưa nói..."
Ôn Lê gật đầu, có chút chịu thua nhìn lấy em gái nhà mình, thấm thía bảo: "Nói cách khác thì chính là, hiện tại em không chắc chắn đối phương sẽ đầu tư vào bao nhiêu cũng như không biết số tiền cần dùng để tu bổ nhiều đến chừng nào, nhưng em...!muốn dựa theo cái...!dựa theo bản thảo này và muốn tìm thợ thủ công hợp với tiêu chuẩn của mình, chị nhẩm đại khái, tuyệt đối không dưới hai triệu tệ." Cô đưa xòe bàn tay ra đếm, mỗi ngón là một chữ: "Cổng chào, cầu thang, thợ khắc cổng, ít hơn năm trăm nghìn, em đừng hòng nghĩ tới." Nói xong ngó Ôn Chủy Vũ một cái, móc ra một tờ khăn giấy đưa cho em gái: "Ngoan, lau mồ hôi trước đi.
Đổ cả mồ hôi lạnh rồi sao?"
Ôn Chủy Vũ nhận lấy khăn giấy lau lau trán, chỉnh nhiệt độ điều hòa thấp xuống một chút.
Ôn Lê nói: "Về phần tu sửa, có công ty chuyên thiết kế sửa chữa nhà, chỉ cần đưa ra mức chi phí dự trù cùng phong cách em muốn, nhân viên thiết kế bên họ sẽ dựa vào yêu cầu đó để kết xuất đồ họa.
Gỗ, vật liệu, nhân công vân vân đều xem xét dựa trên ngân sách và hiệu quả." Cô nâng cầm, nhìn Ôn Chủy Vũ: "Chỉ là nơi làm việc mà thôi, cũng chẳng phải nhà của mình, chỉnh trang đẹp vậy để làm gì?"
Ôn Chủy Vũ xấu hổ cắn môi, âm thầm thu lại bản vẽ của mình.
Ôn Lê hỏi cô: "Bản kế hoạch của em đâu?"
Ôn Chủy Vũ "á" một tiếng, nói: "Vẫn...!chưa làm kịp."
Ôn Lê trưng ra biểu cảm "em đùa với chị đó hả" ngước nhìn Ôn Chủy Vũ: "Kế hoạch còn chưa ra, em bận bịu vẽ bản thiết kế trang trí trước sao?" Giọng của chị lại tiếp tục truyền đến: "Vậy được, em nói cho chị biết, em định kinh doanh phòng tranh này như thế nào?"
Ôn Chủy Vũ cân nhắc hồi lâu rồi mới trả lời: "Em muốn dùng tầng trệt làm khu vực trưng bày và bán hàng, biến lầu một lầu hai thành nơi tiếp khách cùng phòng vẽ tranh.
Phần về chuyện bán tranh, không thể thiếu việc phải tham gia vào các kênh bán hàng hay triển lãm tranh được, ngoài ra có thể quảng cáo trên mạng, trên phương tiện truyền thông, kể cả những phiên đấu giá hoặc bán hàng gây quỹ từ thiện.
Còn họa sĩ, thợ vẽ thì nên tuyển những người trẻ tuổi, phòng tranh sẽ thay họ quảng bá, phổ biến tác phẩm, thi thoảng mời tới vài vị lão tiền bối đến chỉ dạy thêm, em nghĩ đối với những họa sĩ trẻ ấy mà nói...!chúng ta nên giúp đỡ, hỗ trợ họ phát triển...!xem như đó là một trong những cách thức chiêu mộ và thu hút nhân tài.
Tạm thời em chỉ nghĩ được chừng này thôi, còn những vấn đề khác, cần phải suy nghĩ thấu đáo hơn."
Ôn Lê chẳng ý kiến gì, "ừ" một tiếng hỏi: "Còn gì nữa không?"
Ôn Chủy Vũ đáp: "Chị biết rõ trước giờ em chưa từng làm qua mấy chuyện mua bán mà, đối với kinh doanh chỉ có thể nói là dốt đặc cán mai.
Bây giờ em thiếu kinh nghiệm, nhưng với hoàn cảnh hiện tại, mở phòng tranh chính là...!hướng đi tốt nhất."
Ôn Lê gật gật đầu, tỏ ý để Ôn Chủy Vũ tiếp tục nói.
Ôn Chủy Vũ nói tiếp: "Quan điểm của em là, hiện tại chỉ cần em không thua lỗ, không mất tiền thì chính là có lời rồi.
Nhưng phải làm sao mới có thể không bị hụt vốn, cái này dựa vào năng lực của mỗi mình em, vốn là chuyện không thể nào."
Ôn Lê hỏi: "Vậy em nghĩ được cách giải quyết nào chưa?"
Ôn Chủy Vũ bảo: "Cổ phần phòng tranh, em giữ được bốn phần, còn 6 phần kia là là cổ phần dành cho phía nhà đầu tư.
Em muốn mang hai phần trong đó ra mời chị giúp em trấn ải này."
Ôn Lê vô cùng sửng sốt nhìn Ôn Chủy Vũ, cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Cô suy nghĩ một chút, mở miệng hỏi: "Ý của em là, cho chị 20% cổ phần, mời chị làm người cố vấn hay là mời chị đến chăm lo việc kinh doanh của phòng tranh?"
Ôn Chủy Vũ nói: "Dựa vào xuất thân của chị, hai phần cổ phần cũng mời chị không nổi.
Chị giữ hai phần ấy, tức sẽ có quyền can dự vào công việc và vấn đề kinh doanh của phòng tranh, em cần sự chỉ bảo và giúp đỡ của chị."
Ôn Lê đưa mắt ngó sang em họ của mình, có chút băn khoăn khó chịu.
Trong nhà, ai cũng không ngờ rằng có một ngày Ôn Chủy Vũ sẽ bước theo con đường kinh thương này.
Tính cách, sở thích, hoàn cảnh sinh trưởng của Vũ Nhi đã định trước em ấy thích hợp theo đuổi con đường nghệ thuật hơn.
Dáng vẻ khí chất của Chủy Vũ tương đối xuất chúng, chuyện của chú tư khiến cho gia cảnh sa sút, không biết có bao nhiêu người có ý với Vũ Nhi, người vừa yêu kiều lại có chút ngây thơ, tính tình thẳng thắn, nếu như dấn thân vào giới thương nghiệp thì không biết phải chịu thua thiệt đến nhường nào.
Nhưng quả thật đúng như những gì Chủy Vũ nói, gia đình suy sụp, việc kinh doanh phòng tranh đối với em ấy mà nói chính là lựa chọn tốt nhất ở thời điểm hiện tại.
Có cô ở đây, ít nhiều gì vẫn có thể che chở cho em ấy.
Chủy Vũ mang hai mươi phần trăm cổ phần để mời cô, đây cũng xem như tương đối có thành ý.
Ôn Lê cân nhắc trong chốc lát, trong lòng dường như đã có chủ kiến.
Cô khẽ phun ra hai chữ: "Năm phần." Giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng lại vô cùng kiên định.
Ôn Chủy Vũ mờ mịt hỏi: "Cái gì?"
Ôn Lê nói: "Nếu không muốn phòng tranh vất vả dựng lên lại trở thành thứ do người khác sở hữu, không muốn mất đi quyền được nói, thì cổ phần trong tay chúng ta ít nhất cũng phải năm phần.
Giữ hơn năm phần sẽ có quyền phủ quyết."
Ôn Chủy Vũ do dự hỏi: "Đối phương sẽ đồng ý không?"
Ôn Lê thờ ơ nhún nhún vai: "Đối phương không đồng ý, đổi một người sẵn lòng đồng ý khác là được.
Bạn đang đọc bộ truyện Liêu Nhàn tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Liêu Nhàn, truyện Liêu Nhàn , đọc truyện Liêu Nhàn full , Liêu Nhàn full , Liêu Nhàn chương mới