TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
“Sau đó em còn gặp Lâm Tiểu Hà không?” Lương Hi hỏi với vẻ nghi hoặc: “Cô ấy từng đến trường học rất nhiều lần, còn từng… đánh Chu Mộng Ni.
Em biết chuyện này không?”
Trên mặt Dương Thanh hiện lên vẻ khó có thể tin, cô ấy nhích người, vội nghi hoặc hỏi lại: “Cậu ấy đánh Chu Mộng Ni, chuyện khi nào vậy ạ?”
“Tháng 2 năm 1994, giáo viên ở trường học nói hôm có trời đổ tuyết, cô ấy mặc một cái áo đơn bạc đến trường học.
Sau đó đánh Chu Mộng Ni một trận, còn luôn miệng nói muốn báo thù.” Lương Hi dừng lại một chút, bây giờ cô cảm thấy, chắc chắn “báo thù” mà Lâm Tiểu Hà nói có liên quan đến Dương Thanh, chỉ là, Dương Thanh không biết chuyện này thì cũng thật kỳ lạ: “Lúc ấy giáo viên ở trường không rõ vì sao cô ấy làm như vậy, chỉ có thể đưa cô ấy đến bệnh viện.
Em… không biết ư?”
“Tháng 2 năm 1994…” Dương Thanh lẩm bẩm lặp lại một lần, cô ấy lắc lắc đầu: “Khi đó em đã chuyển trường.”
“Chuyển trường?”
Dương Thanh lên tiếng, tiếp tục nói: “Sau khi Lâm Tiểu Hà về nhà, đám người Chu Mộng Ni kia biết em không có cậu ấy, càng bắt nạt em nghiêm trọng hơn.
Em không thể học tập, cũng không thể vẽ tranh, đành phải nói với mẹ là em muốn chuyển trường.
Sau khi học xong lớp 10, mẹ em đã cho em chuyển sang một trường cấp ba khác.”
“Vậy à.” Lương Hi hiểu ra: “Nhưng em và Lâm Tiểu Hà mất liên lạc nhiều năm như vậy, em không đi tìm Lâm Tiểu Hà lần nào à?”
“Em đã đi tìm.” Dương Thanh cúi đầu: “Em đã đến xã Lục Trình rất nhiều lần, nhưng trước đó không biết nhà Tiểu Hà ở chỗ nơi nào, cho nên không tìm được cậu ấy.
Sau này em chuyển trường nên không có thời gian tới.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, em lại đến đó một lần.
Lần đó… em đã gặp được cậu ấy…”
“Gặp được?”
“Vâng.” Trên mặt Dương Thanh tràn đầy hối hận: “Nhưng khi đó, cậu ấy đã không phải là cậu ấy nữa.”
…
Kết thúc ba năm cấp ba, lòng Dương Thanh vắng vẻ.
Mấy năm nay cô vẫn không thể quên được Lâm Tiểu Hà, không biết sau thời gian dài như vậy không gặp nhau, cô ấy thế nào rồi? Có phải đã ra ngoài làm công hay không? Có thể đã có bạn trai rồi hay không? Nông thôn thường phải kết hôn sớm, có khi đã bàn cả chuyện cưới xin rồi ấy.
Dương Thanh rất hy vọng mình có thể gặp lại Lâm Tiểu Hà một lần nữa.
Trong một buổi chiều nắng tươi sáng, cô quyết định đến xã Lục Trình thử vận may.
Xã Lục Trình vẫn không có gì thay đổi, chẳng qua, dường như đồn cảnh sát đã ra dáng ra hình.
Lần trước đến đây, Dương Thanh nhớ rõ ràng là tấm biển kia được làm từ gỗ, chữ trên đó cũng là dùng bút lông viết lên, bây giờ lại đổi thành biển nền trắng chữ đen.
Dương Thanh dạo qua một vòng ở trên phố, hỏi mấy người dân bản xứ như trước đây.
Những người đó vẫn không quen biết Lâm Tiểu Hà, như thể là cô ấy không hề liên quan gì đến nơi này vậy.
Dương Thanh nghĩ tới vài khả năng, có lẽ Lâm Tiểu Hà là tên đi học, cô ấy có một cái tên khác ở chỗ này; có lẽ nhà của cô ấy không ở trên đường lớn, cho nên rất nhiều người không quen biết cô ấy.
Nếu không thì sao cô lại không gặp được, dù chỉ là một người biết Lâm Tiểu Hà chứ?
Mặt trời nóng như thiêu như đốt dội xuống mặt đất, Dương Thanh vừa nóng vừa khát.
Cô đi vào một cửa hàng có tên cửa hàng Nguyệt Hoa, chuẩn bị mua một túi nước đá giải nhiệt.
Bà chủ là một người khoảng hơn bốn mươi tuổi, thái độ của bà ấy nhiệt tình, vừa thấy Dương Thanh không giống người địa phương thì đã nhiệt tình hỏi cô đến từ đâu.
Dương Thanh trả lời vài câu có lệ, rồi đứng chỗ râm mát ở ngoài cửa, vừa hút nước đá vừa lang thang không có mục tiêu, đánh giá chung quanh các nơi.
Nơi xa xa, một người phụ nữ đầu bù tóc rối, quần áo không chỉnh tề chậm rì rì đi tới.
Tóc cô ấy che khuất mặt, Dương Thanh không thấy rõ gương mặt cô ấy, nhưng nhờ vào cách ăn mặc của cô ấy, không khó để nhận ra hình như cô ấy là người mắc bệnh thần kinh.
Dương Thanh quay đầu đi, cô không muốn ở chỗ xa lạ này chọc phải phiền toái không đáng có.
Cô gái kia cũng không thấy cô, mà đi thẳng vào cửa hàng.
Cô ấy ghé vào đó, dường như đang nhìn gì đó.
“Đừng dựa gần quầy.” Trần Nguyệt Hoa đẩy đầu cô gái ra, trách cứ: “Đã nói với cháu bao lần rồi, sao mà không nhớ nổi chứ.”
Cô gái cười hì hì: “Thím, cháu muốn ăn kẹo.”
Đầu Dương Thanh “ong” một tiếng, cô nhìn bóng dáng cô gái kia.
Cô ấy cong lưng, mặc một bộ quần áo rách tung toé, trên chân đi một đôi giày vải rách bươm.
Là Lâm Tiểu Hà ư?
Không phải đâu! Sao cậu ấy lại thành ra nông nỗi này cho được?
Nhất định là cô đã nghe lầm.
Trần Nguyệt Hoa khoanh tay, vẻ mặt không kiên nhẫn: “Ngày nào cũng muốn ăn kẹo! Làm gì có nhiều kẹo cho cháu ăn thế! Bố mẹ cháu đâu?”
Cô gái chất phác lắc lắc đầu: “Không ở nhà.”
Dương Thanh hít ngược một hơi khí lạnh.
Là cô ấy.
Trần Nguyệt Hoa móc một chiếc kẹo từ trong bình ra, đặt ở trên quầy, lại nói: “Cầm đi đi, đừng quấy rầy thím buôn bán.”
“Vâng…” Cô gái vui vẻ quay đầu, bóc kẹo, nhét vào trong miệng.
Lần này, Dương Thanh thấy được một nửa khuôn mặt của cô ấy.
Trong nháy mắt, cô như bị người ta rút mất cột sống, toàn bộ thân thể đều lâm vào trạng thái chết lặng vad khiếp sợ.
Sao lại có thể là cậu ấy!
Bóng dáng Lâm Tiểu Hà tiều tụy, sắc mặt trắng bệch, trong mắt chỉ có mờ mịt và trống rỗng.
Cô ấy nắm giấy gói kẹo, quan sát trong chốc lát, lại đặt nó vào trong túi như bảo bối.
Dương Thanh không muốn tin tưởng tất cả những gì mình nhìn thấy.
Bạn đang đọc bộ truyện Là Tôi Đã Giết Cô Ấy tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Là Tôi Đã Giết Cô Ấy, truyện Là Tôi Đã Giết Cô Ấy , đọc truyện Là Tôi Đã Giết Cô Ấy full , Là Tôi Đã Giết Cô Ấy full , Là Tôi Đã Giết Cô Ấy chương mới