TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Bầu trời mờ mịt giống như bị phủ lên một tầng sa mỏng vậy.
Trong không khí ngập tràn mùi bùn đất cùng với chất thải động vật, người đi trên đường không nhiều, thi thoảng có một hai người đi qua thì đều sẽ đưa ánh mắt tò mò về phía Lương Hi.
Lương Hi ôm chiếc hộp tôn trong lòng, vùi đầu vội vã đi trên đường cái, cô cảm giác dạ dày đang cuộn trào dữ dội, có một cảm giác phức tạp khó mà hình dung được đang giữ cô lại.
Những ký ức kia giống như bông tuyết vậy, cứ thế mà tràn vào trong đầu cô.
“Dương Thanh, Dương trong cây dương, Thanh trong sáng sớm.”
“Mấy ngày trước, cô ấy đã tới trường học một chuyến.”
“Vụ án cô điều tra trước kia đã có tiến triển gì chưa?”
…
Lương Hi nghĩ đến rất nhiều người, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến chân tướng lại gần trong gang tấc.
Sân trường rộng lớn như vậy lại vắng vẻ, trên sân bóng rổ không có một bóng người, cửa phòng lớp mỹ thuật đóng chặt.
Cánh cửa gỗ phòng cũ của Dương Thanh đóng kín, chứng tỏ rõ rằng có lẽ chủ nhân của căn phòng này đã rời đi từ lâu lắm rồi.
Lương Hi đứng tại chỗ, nhìn cánh cửa kia, thở dài.
Cô đang phẫn nộ cái gì? Cô đang tức giận cái gì?
Biết đâu Dương Thanh chỉ không muốn thừa nhận mình và một người có tinh thần khác thường có quen biết mà thôi, cô ấy không cần phải thẳng thắn với một người xa lạ như Lương Hi.
“Sao chị lại tới rồi?” Sau lưng Lương Hi truyền tới giọng nói của Dương Thanh.
Lương Hi lạnh cả sống lưng, cô hít một hơi thật sâu rồi mới chậm rãi quay đầu lại.
Trong tay Dương Thanh xách một chiếc túi ni lông màu đỏ, đang cười nhìn cô với đôi mắt trong trẻo.
“Đúng là chị thật.”
Mà Lương Hi chỉ im lặng nhìn mặt Dương Thanh chằm chằm.
“Em vừa đi ra ngoài mua ít đồ ăn vặt.” Dương Thanh không phát hiện ra sự khác thường của Lương Hi, cô ấy nhanh chóng đi tới gần cửa phòng, lấy chìa khóa ra cắm vào trong ổ khóa, thuận tiện liếc nhìn chiếc hộp tôn trong tay Lương Hi: “Cái chị đang cầm trong tay là cái gì thế?”
Lương Hi trả lời một cách khó nhọc: “Đồ của một người bạn.”
“Không phải chị nói ở đây chị không có bạn bè gì à?” Dương Thanh đẩy cửa ra, cánh cửa phát ra tiếng vang kẽo cà kẽo kẹt.
Có một chồng dụng cụ vẽ tranh ngả bên tường ở trên đất, chiếc túi ni lông màu xanh lá cây buộc dụng cụ đập thẳng vào mắt Lương Hi.
Da đầu Lương Hi tê rần, tứ chi như nhũn ra, cô nuốt ngụm nước miếng rồi nhấc chân bước vào cửa phòng, quan sát khắp nơi trong căn phòng một cách tỉ mỉ.
Tivi, chỉ có tivi.
Trời ạ, đúng là không cẩn thận gì cả, trong phòng không có máy VCD thì tại sao Dương Thanh lại có thể tới cửa tiệm của Chu Mộng Ni mượn CD cơ chứ?
Chưa biết chừng, cô ấy cũng có quen biết với Chu Mộng Ni.
“Ngày mai em phải đi, vừa mới dọn đồ xong, chị ngồi tạm đâu thì ngồi.” Dương Thanh vừa nói vừa lấy một miếng xà phòng thơm từ trong túi ni lông ra, đặt trên bồn rửa mặt.
Lương Hi lặng im ngồi xuống một góc sô pha.
Dương Thanh quay đầu nhìn: “Có phải chị lại gặp chuyện gì không vui trong công việc không? Nhìn chị cứ buồn buồn không vui đây ạ.”
“Không có.” Lương Hi mím môi lại, hỏi thẳng: “Cô quen Lâm Tiểu Hà không?”
Trên mặt Dương Thanh thoáng qua chút hoang mang không dễ phát hiện, cô ấy mỉm cười, cười một tiếng: “Không phải em đã nói rồi sao? Không quen.”
“Thật sự không quen à?” Lương Hi hỏi ngược lại một cách sắc bén.
Mặt Dương Thanh trắng bệch, nhưng cô ấy vẫn đón lấy ánh mắt của Lương Hi, trả lời bằng cách gằn từng chữ: “Thật sự không quen biết.”
Lương Hi bất đắc dĩ hít thở sâu một hơi, cô mở chiếc hộp sắt ra, lấy ra bức ảnh toàn là nếp nhăn, đưa tới trước mắt Dương Thanh.
Trong ảnh là hai cô gái, hai người họ mặc bộ đồng phục học sinh, lưng tựa lưng, cùng ngồi trước vải phông bối cảnh của tòa nhà cao tầng, cười hết sức rạng rỡ.
Bên trái là Dương Thanh, mà bên phải – đương nhiên là Lâm Tiểu Hà.
Trong khoảnh khắc đó, vẻ mặt Dương Thanh cứng đờ lại, cô ấy nhìn chằm chằm vào bức ảnh, trong mắt ngập tràn cảm xúc phức tạp.
Lương Hi nhìn thấy toàn bộ, cô nhấn mạnh từng chữ: “Tôi hỏi lại cô một lần nữa, thật sự không quen à?”
Tầm mắt Dương Thanh vẫn không rời khỏi bức ảnh, qua một lúc lâu, khóe miệng cô ấy hé ra, thốt ra một câu khiến Lương Hi không ngờ tới: “Không ngờ cậu ấy vẫn còn giữ bức ảnh này.”
Chính tai nghe được Dương Thanh nói ra những lời này, Lương Hi lại giật mình thon thót, cô tức giận chất vấn Dương Thanh: “Rõ ràng là cô và Lâm Tiểu Hà có quen biết, tại sao phải lừa gạt tôi?”
Dương Thanh lộ ra một nụ cười ảm đạm, cô ấy nhìn Lương Hi với vẻ hàm ý, ngồi xuống bên cạnh Lương Hi.
“Rất xin lỗi chị ạ.”
“Rất xin lỗi thì có ích gì chứ!” Lương Hi bị cơn nóng giận làm cho đầu óc mê muội: “Có phải cái chết của cô ấy cũng có liên quan đến cô không?”
Dương Thanh cúi thấp đầu xuống, cô ấy bưng mặt, bả vai hơi co lại, chỉ chốc lát sau, tiếng khóc nghẹn ngào kìm nén bi thương qua kẽ tay Dương Thanh truyền tới.
Lương Hi lập tức ý thức được giữa Dương Thanh và Lâm Tiểu Hà còn có nhiều câu chuyện không muốn người ta biết đến.
Cô sắp xếp lại suy nghĩ rồi cất bức ảnh vào trong hộp rồi lại lấy quyển nhật ký kia ra.
“Tôi đã đọc qua quyển nhật ký này, trong quyển nhật ký này, Lâm Tiểu Hà có nhắc tới một cô gái tên là Dương Nguyệt Thấm, nói cậu ấy biết vẽ tranh, tính cách lại tốt, cô ấy rất hâm mộ, cô gái kia là cô nhỉ?”
Dương Thanh nức nở trả lời: “Đúng.”
Vẻ mặt Lương Hi nặng nề hơn: “Nói chút đi, cho dù cái chết của cô ấy có liên quan đến cô thì tôi cũng muốn nghe cô tự nói ra ngọn nguồn.”
Thời gian trôi qua rất chậm, từng giây đồng hồ tựa như một thế kỷ vậy, dần dần, tiếng khóc của Dương Thanh dừng lại, cô ấy ngẩng đầu lên, nở một nụ cười thoải mái.
“Mấy ngày nay, em vẫn giấu chuyện này trong lòng, bây giờ thì đỡ rồi, cuối cùng cũng có người mà em có thể nói chuyện rồi.”
Lương Hi khẽ run, đây là một câu chuyện rất dài.
Theo nụ cười của Dương Thanh, thời gian như trở lại cuối mùa hè với tiếng ve kêu chim hót – tháng 9 năm 1992.
…
Dương Thanh ghét ngày khai giảng.
Khai giảng có nghĩa là sẽ gặp rất nhiều người xa lạ, người xa lạ có nghĩa là không xác định, không xác định được tính tình, tính nết của đối phương, không xác định là có thể giao lưu tốt đẹp hay không, không xác định có thể trở thành bạn hay không.
Dương Thanh đứng trước cửa ký túc xá nữ sinh lớp 80, trong tai tràn ngập tiếng cười đùa khắp bốn phương tám hướng.
Tại sao mọi người đều vui vẻ như vậy cơ chứ?
Dương Thanh nặng nề thở ra một hơi, một tay cô xách ga giường, một tay xách chiếc xô nhựa, lưng đeo bản vẽ mình yêu thích nhất, cứ thế mà bước vào cửa phòng ngủ.
Phòng ngủ là phòng tám người, bốn giường trên và giường dưới dài từ đầu này phòng kéo đến thẳng đầu bên kia phòng, một bên phòng có một dãy tủ đựng đồ bằng gỗ thô.
Dưới tủ đựng đồ bằng gỗ thô có để xô nước của những bạn học khác, chậu nước rửa mặt, ấm đun nước, đủ loại đồ cá nhân.
Bên cạnh cửa sổ phòng ngủ có mấy cô gái đang đứng, các cô ấy đang chơi đùa ầm ĩ.
Dương Thanh nhìn qua số ở cửa phòng ngủ – 302.
Không sai, đây là phòng ngủ của cô.
Cô lướt mắt qua giường trên giường dưới, giường ngủ chưa hết rồi ngồi xuống một chiếc giường trống nằm giữa, bên dưới, chuẩn bị dọn dẹp trải giường.
“Mắt mù à! Giường đó có người rồi!” Một cô gái cao lớn đậm người la ầm ĩ về phía cô.
Dương Thanh đứng lên khỏi giường giống như bị điện giật, cô quay đầu nhìn lại, trên giường trống không, không có thứ gì cả.
Cô bèn tỏ vẻ nghi ngờ: “Trên giường không có đồ gì mà…”
Cô gái kia đến gần Dương Thanh với khí thế hung hãn: “Tao vừa mới thấy chiếc giường ngủ này tốt hơn cái giường kia của tao, không ngờ mày đã ngồi xuống, cái giường này là của tao, mày ra chỗ ở cửa ấy.”
Dương Thanh nhìn cô gái cao hơn mình nửa cái đầu, muốn phản bác nhưng lời nói bị kẹt trong cổ họng.
Cô đi tới chiếc giường cạnh cửa, buồn buồn không vui ngồi xuống.
Cô gái kia khinh thường quan sát Dương Thanh vài lần, quay đầu nói với những người khác: “Giả đò cái quái gì, nhìn một cái là biết ngay, là một con đĩ!”
Dương Thanh nghe cô ta nói vậy thì thoáng cái sửng sốt, cô nhìn kỹ lại mình, trên người mặc chiếc váy liền thân mẹ cô mua cho, mặc dù cô mặc không giống với mọi người nhưng cũng không thể nào gắn với chữ “đĩ” được.
Dưới sự lôi kéo của cô gái kia, những người bạn cùng phòng đều cười cợt, ánh mắt nhìn cô cũng kỳ quái.
…
“Chị biết cô gái kia là ai không?” Dương Thanh hỏi Lương Hi.
Lương Hi hơi nhíu mày, cô suy nghĩ một lát, trả lời không chắc chắn lắm: “Chu… Mộng Ni à?”
“Đúng.” Dương Thanh cười khổ: Em còn cho rằng cô ta làm khó em là vì chuyện cái giường kia.
Bạn đang đọc bộ truyện Là Tôi Đã Giết Cô Ấy tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Là Tôi Đã Giết Cô Ấy, truyện Là Tôi Đã Giết Cô Ấy , đọc truyện Là Tôi Đã Giết Cô Ấy full , Là Tôi Đã Giết Cô Ấy full , Là Tôi Đã Giết Cô Ấy chương mới