TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
“Phụ thân, Dụ Lĩnh Trấn này con đã dẫn người của mình cùng Hổ Khiếu doanh đi kiểm tra qua, vẫn chưa phát hiện thấy chỗ nào khả nghi.
”
Thanh niên mặc cẩm bào hoa văn hạc chìm đứng dưới đèn, đêm nay gió tuyết đều như ngừng thổi, khiến cho lời hắn nói càng thêm rõ ràng.
“Thời gian ngắn thế này, bọn họ nhất định còn bên trong phạm vi Nam Châu.
”
Hạ Trọng Đình ngồi ngay ngắn trước bàn, lấy chung trà từ khay trà bên cạnh nhấp vài hớp, trong mắt toàn là mệt mỏi, nhưng thấy thanh niên trước mặt này tựa như muốn nói lại thôi, hắn liền hỏi, “Tử Gia (tên chữ của Hạ Tinh Cẩm), con muốn nói cái gì?”
“Phụ thân, nhi tử cho rằng việc này hơn nửa không phải do Vân Xuyên thế gia làm,” thân hình thanh niên cao lớn, dưới ánh đèn chiếu ra một bóng dáng thon dài, tiếng nói hắn trầm thấp, “Mặc dù mấy năm nay bệ hạ vì để có được bảo vật của Trình thị tại Thanh Sương Châu ở Vân Xuyên, mà bức cho bọn họ có chút nóng nảy, nhưng đây cũng hoàn toàn không thể chứng minh được bọn họ sẽ tùy tiện bắt cóc Minh Nguyệt công chúa, nhi tử nghe nói hiện giờ nữ nhân chưởng quản toàn bộ Trình thị Vân Xuyên kia, cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ, nàng hẳn đã biết rõ lợi hại trong đó.
”
Vân Xuyên có chín phủ sáu châu mười ba huyện, dân phong dũng mãnh cổ quái, địa thế núi cao rừng sâu hiểm trở, mà Trình thị Thanh Sương Châu ở Vân Xuyên đứng đầu trong bốn thế gia, từ khi Đại Yến lập quốc đến nay, cầm quyền Vân Xuyên vẫn luôn là Trình thị.
Hạ Trọng Đình nghe xong, gật đầu buông tiếng thở dài, “Ta ở trước mặt bệ hạ nhắc tới Vân Xuyên, là muốn làm bệ hạ dao động, hạ quyết tâm rời khỏi Đinh Châu, từ đó đi vòng về Ngọc Kinh, Tử Gia à, phản quân còn chưa trừ, địch trong tối ta ngoài sáng, lần này bệ hạ nam tuần vốn chính là hung hiểm trùng trùng.
”
Hạ Trọng Đình vốn không tán đồng Thuần Thánh Đế nam tuần, nhưng hắn ở trong quan trường chìm nổi mấy chục năm, mới ngồi được trên vị trí Lăng Tiêu Vệ chỉ huy sứ này, hắn sao lại không biết tính tình vốn có của đương kim Thánh Thượng? Cho nên hắn luôn luôn sẽ không nói mấy lời phản đối ra bên ngoài, như những tên ngôn quan thanh lưu.
“Để tránh bệ hạ vì việc công chúa mà chần chờ lâu ngày ở Nam Châu, ta đã thay con lập quân lệnh trạng trước mặt bệ hạ, nếu tìm không được Minh Nguyệt công chúa, con sẽ không trở về Ngọc Kinh,” Hạ Trọng Đình gác chung trà xuống, đứng dậy, biểu tình thêm vài phần ngưng trọng, “Hiện giờ chưa tra ra được là người phương nào đã bắt công chúa, Tử Gia, vi phụ lo lắng, nếu tin tức công chúa lưu lạc dân gian truyền ra ngoài, chỉ sợ những người có tâm tư trong triều càng muốn nhân cơ hội này đục nước béo cò, gây bất lợi với công chúa.
”
Hắn chưa nói rõ ràng, nhưng Hạ Tinh Cẩm lại ngầm hiểu, “Phụ thân an tâm, nhi tử nhất định bí mật tìm kiếm tung tích công chúa, tuyệt đối không lộ ra chút xíu tiếng gió nào.
”
Hạ Trọng Đình vẫn luôn cực kỳ hài lòng với đứa con trai độc nhất này của mình, hắn duỗi tay vỗ vỗ vai Hạ Tinh Cẩm, nhẹ giọng nói, “Sáng sớm ngày mai vi phụ cần theo thánh giá trở về, con ở tại nơi đây nếu gặp chuyện gì, nhất định không được tự mình chống đỡ, lập tức phải gửi thư về cho cha.
”
Phòng khách đi3m có nước nóng, đêm qua sau khi Thương Nhung tắm gội xong chưa lau khô tóc, đã thắng không nổi cơn buồn ngủ, sáng nay khi tỉnh dậy đầu óc nặng nề choáng váng, chậm rì rì ngồi dậy, mới bất tri bất giác ngửi được mùi thuốc chua xót khắp phòng.
Ghế gỗ trước giường đặt một bộ váy áo màu xanh lục, thỏ ngọc và nguyệt quế được thêu bằng sợi tơ màu sắc tươi sáng, Thương Nhung ngẩng đầu, phát hiện giường nệm đối diện đã không còn người.
Nàng yên lặng lấy váy áo từ từ mặc vào, chất liệu vải áo trong càng tốt, mềm mại sáng bóng, Thương Nhung mặc trên người không còn chỗ nào khó chịu, mẩn đỏ đã bôi thuốc trên cổ cũng không còn ngứa như trước.
Rửa mặt xong, Thương Nhung thật sự không biết chải đầu, chỉ đành manh theo đầu tóc dài rối tung ra khỏi phòng trong, ập vào mũi là mùi thuốc càng nồng nặc, nàng thấy hắc y thiếu niên kia đã chính thức tháo tua kiếm màu son trên chuôi kiếm xuống.
Có lẽ nghe được tiếng bước chân nàng, thiếu niên nghiêng mặt qua, đôi con ngươi nhìn thẳng nàng.
Ngoài song cửa sổ sắc trời xanh trong, làn váy nàng lung lay như từng cơn sóng, tóc đen không hề có trang sức, một khuôn mặt không hề dính khói lửa nhân gian, vẫn còn dính bọt nước chưa được lau khô, giống như đóa hoa sen vào buổi sớm mai.
Chiết Trúc kín đáo dời tầm mắt, tùy tay ném tua vào chậu than trước mặt, cũng không biết rốt cuộc nó đã dính bao nhiêu máu người, Thương Nhung đi lên trước, nghe được nó bị đốt cháy trong chậu than, phát ra từng tiếng tách tách rất nhỏ, giống như những linh hồn cũ xưa bám vào trên đó từ năm này qua tháng nọ, đang gào khóc nức nở.
“Lấy thuốc uống đi.
” Chiết Trúc hất nhẹ cằm.
Thương Nhung theo đó nhìn về phía chén thuốc trên bàn, hơi nóng lượn lờ, bên cạnh còn có một hộp gỗ nhỏ, trong đó là một tấm “Da mặt” cực mỏng.
Thì ra mùi chua khắp phòng này là do hắn đang chế tạo mặt nạ, cùng —— sắc thuốc cho nàng.
Thương Nhung khẽ lên tiếng, ngay sau đó bưng chén thuốc lên, khi muỗng va chạm vào thành chén phát ra tiếng vang rõ ràng.
Nàng chịu đắng uống một hơi hết sạch, xoay người đặt chén nhỏ lên bàn, quay đầu lại, liền thấy hai ngón tay thiếu niên bắt lấy chuôi kiếm, mành trúc theo gió lay động.
Hắn thay đổi cho mình một cái kiếm tuệ mới tinh.
Ánh nắng bên ngoài song cửa sổ tràn vào không được sáng lắm, đôi mắt thiếu niên khép hờ, biểu tình lãnh đạm, “Hôm nay chúng ta sẽ rời khỏi nơi này.
”
“Đi chỗ nào?” Thương Nhung hỏi.
“Thục Thanh.
”
Thương Nhung cũng không biết Thục Thanh là nơi nào, nàng có một khoảnh khắc không lên tiếng, nhưng rất nhanh nàng lại nâng đôi mắt lên, “Vì sao ngươi giúp ta?”
Đây là chuyện hôm qua Thương Nhung suy nghĩ tới suy nghĩ lui, rồi bất chợt ngủ thiếp đi.
Nàng không thể hiểu lắm, rõ ràng hắn thoạt nhìn cũng không phải hạng người lương thiện gì, vậy vì sao lại đồng ý giúp đỡ ngay lúc nàng cần.
Chiết Trúc nghe tiếng, động tác chà lau mũi kiếm ngừng lại, lưỡi kiếm phát ra ánh sáng lạnh lẽo, chiếu rọi biểu tình cười như không cười của hắn, “Tự nhiên là muốn để ngươi giúp ta một việc.
”
Giúp hắn?
Thương Nhung khó hiểu, “Ta có thể giúp ngươi cái gì?”
“Đương kim Đạo gia có ba quyển sách khó có nhất,” Chiết Trúc quấn nhuyễn kiếm vào hông một lần nữa, tua kiếm hơi hơi đong đưa, “Một là 'Quá Thanh tập' của Tế Thảo chân nhân, hai là 'Thanh Nghê thư' do mười một nhân sĩ tự tay viết ra, ba là 'Đan Thần Huyền Kinh" của người Thiên Xu sơn tiền triều.
”
“Ngươi muốn ba quyển sách này?”
Trong mắt Thương Nhung hiện lên một tia ngạc nhiên, rất nhanh, nàng lại rũ lông mi xuống trốn tránh ánh mắt thiếu niên kia, “Chẳng lẽ ngươi cho rằng, ta có thể tìm ba quyển sách này tới cho ngươi?”
“Ít nhất ngươi biết chúng ở đâu.
”
Ánh mắt Chiết Trúc vẫn dừng trên mặt nàng như cũ, tiếng nói hắn nhàn nhạt, “Ngươi không ăn thịt, trên váy áo còn có hoa văn hạc bằng bạc, ở Đại Yến, hoa văn hạc không phải thứ người bình thường có thể dùng, mà hôm qua, người đuổi bắt ngươi ở trong trấn cũng đều không phải là vệ binh địa phương, bọn họ là binh mã Ngọc Kinh, đúng không?”
Lời nói thiếu niên bức người, trong lòng Thương Nhung phiền loạn.
Thì ra ở tiểu viện trong núi, khi hắn xé một đoạn ống tay áo nàng để băng bó miệng vết thương, đã chú ý tới hoa văn hạc bằng bạc trên ống tay áo của nàng rồi.
Bạn đang đọc bộ truyện Kiếm Ủng Minh Nguyệt tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Kiếm Ủng Minh Nguyệt, truyện Kiếm Ủng Minh Nguyệt , đọc truyện Kiếm Ủng Minh Nguyệt full , Kiếm Ủng Minh Nguyệt full , Kiếm Ủng Minh Nguyệt chương mới