TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Sơn đạo dài dằng dặc, tiếng vó ngựa vang lên chầm chậm, tay Thương Nhung nắm chặt dây cương, trong sương mù lạnh lẽo giữa rừng núi thâm u cũng mơ màng buồn ngủ, nhưng đột nhiên, "Ầm" một tiếng, vật nặng rơi xuống đất.
Nàng hoảng sợ, cùng lúc đó, thiếu niên vốn đang dựa vào đầu vai nàng, cũng bỗng dưng cảnh giác mở đôi mắt đen láy.
Mang theo vài phần buồn ngủ mông lung chưa tiêu tan, biểu tình của hắn vừa sắc bén mà lại cảnh giác.
Thương Nhung tùy ý nhìn lại, chỉ thấy Mộng Thạch đạo sĩ vốn đang nằm vắt ngang trên lưng ngựa, lúc này đã trượt xuống đất, đầu tóc tán loạn che đi nửa bên khuôn mặt, hắn vẫn bất tỉnh nhân sự như cũ.
"Tìm chỗ ngủ một giấc trước đã.
"
Chiết Trúc thả lỏng, hắn chậm rì rì ngáp một cái, đôi mắt càng thêm mờ hơi nước, tiếng nói cũng lộ ra vài phần khàn khàn uể oải.
Nơi đây núi rừng tươi tốt, thường xuyên có thợ săn lên núi săn bắt, Chiết Trúc không hề mất tí sức lực nào đã tìm được một ngôi nhà cũ trong núi, có lẽ từ lâu đã không có ai ở, nên khi đẩy cửa ra, ập vào mặt là một đám bụi bẩn.
Thương Nhung che mũi ho khan, lại thấy Chiết Trúc xách cổ áo đạo sĩ kia sải bước đi vào cửa, sau đó tùy tay ném, thân mình đạo sĩ mềm nhũn, trực tiếp dựa vào chân tường.
Phòng tuy đơn sơ chật chội, nhưng tốt xấu cũng có một cái giường tre, một bàn một ghế, đóng cửa lại, cũng có thể tạm thời che chắn gió tuyết trong núi.
Cổ họng Thương Nhung vừa khô vừa ngứa, vào tới đây vốn đã ho khan một hồi, lúc này thấy trong phòng tích tụ bụi bẩn lại ho khan lợi hại hơn, nàng nhìn thấy Chiết Trúc đi đến cạnh giường tre, vén thẳng tấm mành bằng lụa mỏng bám đầy bụi lên.
Dáng người hắn cao dài, thấp thoáng hiện ra trong tấm mành lụa mỏng, hắn tùy tay xốc đôi đệm chăn rách nát ném sang một bên, ước chừng bởi vì có đệm chăn che đậy mà trên giường tre lại vẫn sạch sẽ, hắn lập tức muốn nằm xuống.
Từng hạt bụi nhỏ hiện rõ trong vầng sáng chiếu từ cửa sổ vào, bỗng dưng hắn quay đầu, mành lụa xanh mỏng manh hơi đong đưa, như mặt hồ bị gió thổi qua.
Rõ ràng chỉ cách một lớp mành đang đong đưa như sóng gợn, cũng không nhìn rõ khuôn mặt hắn, nhưng Thương Nhung vẫn nhận ra hắn đang nhìn nàng, nàng nhất thời không hiểu có chuyện gì, thậm chí còn mân mê môi, cố nén khô ngứa trong cổ họng.
Rốt cuộc nàng cũng không nhịn được, không tiếp tục ho khan, nhưng lại hắt xì một cái thật mạnh.
Có lẽ Chiết Trúc đã vô cùng buồn ngủ, khóe mắt hắn đỏ hoe, nhưng cũng không biết vì sao lại xốc mành lên đi ra ngoài, nhẹ liếc đôi mắt mơ màng hơi nước của Thương Nhung một cái, nhưng cũng không nói gì, trực tiếp đi thẳng ra cửa.
Thương Nhung không rõ nguyên do, vội đi theo hắn.
Khi nàng vừa tới nơi này, cũng có nhìn thấy dòng suối bên trong khe núi trống trải, mà lúc này, nàng lại đi theo Chiết Trúc trở lại đây.
"Chiết Trúc! ! "
Thương Nhung không biết hắn đang nhìn gì trong khe suối, mới vừa lên tiếng gọi hắn, lại thấy hắn dùng lực nhảy, phi thân vào giữa dòng suối, chuôi kiếm lập lòe ánh sáng dưới ánh mặt trời, lưỡi kiếm nhanh chóng vạch ra một đường giữa dòng nước.
Nàng chỉ thấy vạt áo đen của hắn uyển chuyển bay nhẹ theo gió, giây lát sau hắn đã vững vàng đáp xuống bên bờ suối.
Thiếu niên nâng chuôi kiếm trong tay lên, hai con cá nằm ngay ngắn trên lưỡi kiếm, ánh mặt trời lọt vào trong đôi mắt cong cong của hắn, những đốm sáng xinh đẹp như đang nhảy múa.
Thương Nhung ngơ ngẩn nhìn hắn.
Trở lại ngôi nhà cũ trong núi, đạo sĩ vẫn bất tỉnh dựa vào chân tường, mà Thương Nhung ngồi trên ghế đã lau khô, nhìn Chiết Trúc dùng củi chất đống ngoài cửa đốt lò bếp đã được lau chùi sạch sẽ, nấu một nồi canh cá.
Trong túi chứa đồ lặt vặt treo trên lưng ngựa có một ống trúc, bên trong chứa muối hạt trắng như tuyết, cho nên lúc này nồi canh cá mới có hương vị tươi ngon.
Thương Nhung ngửi được hương vị cực kỳ thơm kia, liền nhìn chằm chằm nồi canh đã được nấu sôi sùng sục, Chiết Trúc múc ra một chén, giương mắt thoáng nhìn vẻ mặt kia của nàng liền cảm thấy buồn cười, đặt chén canh cá trước mặt nàng, "Thứ trên mặt ngươi đeo cũng đã lâu, chắc cũng sắp sửa bong ra rồi, ngươi cứ tháo xuống đi, ăn canh trước đã.
"
Thương Nhung tháo mặt nạ ra, cầm chén canh nóng lên, nhìn hắn xoay người đi vào sau tấm mành lụa, âm thanh kẽo kẹt vang lên trong chớp mắt, vậy là hắn đã nằm lên chiếc giường tre kia.
Cổ họng khô khốc vì gió đã đỡ hơn chút ít vì chén canh cá ấm áp, Thương Nhung ngồi trên ghế, miệng nhỏ nhấp nhấp uống vào từng ngụm canh cá, cặp mắt nàng chốc lát nhìn tường gỗ mục nát lởm chởm đá, chốc lát nhìn áo tơi treo trên tường, lát sau lại nhìn ván gỗ nứt nẻ dưới chân.
Nàng nhìn đạo sĩ ở chân tường, hắn vẫn nằm ở tư thế như khi Chiết Trúc ném hắn vào đây, không hề động đậy dù chỉ một chút.
Động tác cực nhẹ buông chén không xuống, Thương Nhung đứng dậy, bước chân đi cũng thực nhẹ, nàng thật cẩn thận đi đến trước mặt đạo sĩ kia, nhìn chằm chằm khuôn mặt bụi bẩn tràn đầy của hắn một lát, nàng ngồi xổm người xuống, làn váy in hoa văn nhẹ nhàng phủi đất.
Nàng ngập ngừng vươn một ngón tay tới gần chóp mũi đạo sĩ, hơi thở đều đều như gió nhẹ lướt qua đốt ngón tay nàng, nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại đứng lên, dời bước đi lấy chiếc áo tơi treo trên tường.
Áo tơi bị treo có chút cao, nàng phí một hồi sức lực mới gỡ xuống được, nàng quay mặt qua chỗ khác, dùng sức giũ cho lớp bụi bám bên ngoài chiếc áo tơi rơi ra, ngừng thở chờ những hạt bụi trôi nôi kia dần dần tản ra trong ánh sáng, nàng mới đi đến trước mặt đạo sĩ, đặt áo tơi dày nặng lên trên người hắn.
Xoay người lại, nàng thấy hơi nóng trong nồi đất trên bếp đã tản bớt, nàng quay đầu lại nhìn nhìn đạo sĩ, lại nhìn nhìn bóng dáng thiếu niên, rồi cầm lấy nắp nồi đất trên bàn đậy vào nồi.
Trong lò được đốt bằng gỗ vụn thay vì than mịn, gỗ vụn cháy lại tàn rất nhanh, cho nên Thương Nhung liền ngồi vào trước bàn, học theo Chiết Trúc thường xuyên bỏ gỗ vào bếp lò.
Nàng vẫn luôn lặng im, trong phòng thỉnh thoảng chỉ có tiếng tách tách của những đốm lửa bắ n ra khỏi bếp lò, cửa sổ tràn ngập gió tuyết, cả phòng im ắng.
Thương Nhung một tay chống cằm, theo thói quen đọc thầm Đạo kinh, hơi ấm từ bếp lò làm đầu óc nàng chậm chạp, trong ánh lửa nhấp nháy, nàng mơ hồ nhớ tới đống lửa đỏ hồng đêm qua.
Thiếu niên mang theo huyết tinh đầy người đỡ khuỷu tay nàng, mới khiến cho nàng không bị ngã từ trên tảng đá xuống, ánh lửa sáng ngời chiếu vào khuôn mặt lạnh lùng trắng trẻo của thiếu niên.
Hoàn mỹ không tì vết, nhưng lại nhuộm vết máu đỏ thắm.
"Đều uống hết?"
Cánh tay khác của thiếu niên cầm hồ lô ngọc vừa nhặt được từ dưới đất lên, hàng lông mi dày vừa nhấc, giọng nói như dính sương tuyết của hắn chợt có thêm một tia ngạc nhiên.
Thương Nhung không nói chuyện, chỉ nỗ lực mở to mắt nhìn mặt hắn, một lát sau, lòng bàn tay lạnh lẽo của nàng chạm đến gương mặt hắn, khi trong ánh mắt hắn càng lộ rõ vẻ kinh ngạc, nàng từng chút, từng chút chà lau sạch sẽ vết máu trên mặt hắn.
Cuối cùng, nàng xòe bàn tay ra, cho hắn xem màu hồng giữa các ngón tay nàng.
Thanh âm "bụp bụp " bỗng dưng truyền đến, Thương Nhung lấy lại tinh thần, chỉ thấy nồi đất trên bếp lò bị nàng cho thêm quá nhiều củi đang sôi sùng sục, canh cá từ nồi đất trào ra ngoài, chảy xuôi vào trong bếp lò phát ra tiếng "xèo xèo".
Bạn đang đọc bộ truyện Kiếm Ủng Minh Nguyệt tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Kiếm Ủng Minh Nguyệt, truyện Kiếm Ủng Minh Nguyệt , đọc truyện Kiếm Ủng Minh Nguyệt full , Kiếm Ủng Minh Nguyệt full , Kiếm Ủng Minh Nguyệt chương mới