TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
“Ta chỉ biết ngươi.
”
Chiết Trúc chợt nghe nàng nói những lời này, hắn nhìn thẳng vào chóp mũi bị gió lạnh thổi đến đỏ bừng của nàng trong chốc lát, nhưng có lẽ cảm giác say làm cho tinh thần hắn không đủ tỉnh táo, hắn che cánh tay trước mắt, cười cực nhẹ một tiếng, rồi lại không nói lời nào.
Thương Nhung chưa từng thấy Chiết Trúc như vậy.
Nơi xa, trại thổ phỉ dựa vào vách núi bị lửa thiêu cháy không còn hình dạng, nước tuyết tan nhỏ thành từng giọt, hắn lại gối đầu lên đống tuyết dưới tàng cây để ngủ, thế nhưng cũng vô cùng bình yên.
Thương Nhung lại muốn đánh vỡ phần bình yên này của hắn, nàng lay cánh tay hắn, “Chiết Trúc, ngươi dậy đi, không thể ngủ ở chỗ này.
”
Chiết Trúc bị nàng lôi kéo ngồi dậy, tóc trên vai hắn dính từng bông tuyết trong suốt, hắn mở mí mắt lên nhìn nàng một lát, ngay sau đó nhặt nhuyễn kiếm đang nằm trên nền tuyết quấn vào bên hông.
Thương Nhung đỡ hắn đi theo đường mòn quanh co xuống núi, khi trở lại sơn đạo trước đây, Chiết Trúc đã tỉnh rượu hơn phân nửa, gió thổi quét qua cỏ cây, lọt tiếng động vào lỗ tai hắn, hắn bỗng nhiên dừng bước.
Thương Nhung tùy ý ngẩng đầu theo tầm mắt hắn nhìn qua, vẫn là chỗ gặp phải sơn phỉ vào lúc sáng sớm, nhưng hiện giờ đang tụ tập một đám người, mấy trăm người đen nghìn nghịt ngăn cách con đường phía trước.
Các thi thể vừa nãy bị sơn phỉ ném xuống vách núi, hiện giờ cũng đồng loạt bày ra bên đường, trong số bọn họ còn có người mặc đồ quan sai, bộ đầu cầm đầu đang nói chuyện cùng người bên cạnh, bất thình lình nhìn thấy một đôi thiếu niên thiếu nữ cách đó không xa.
Trên mặt Thương Nhung hiện giờ đã không còn mặt nạ, thấy quan sai này lập tức không yên lòng, nàng do dự lui về phía sau một bước.
Trên mặt Chiết Trúc lại không có biểu tình gì, chỉ liếc nhìn nhau với bộ đầu kia, quay đầu lại túm mũ choàng của nàng kéo xuống một chút, che lấp hơn phân nửa khuôn mặt nàng.
“Đi.
”
Hắn ngắn gọn một chữ.
Thương Nhung thấy hắn đã nâng bước đi về phía trước, cũng chỉ có thể đi theo phía sau hắn.
“Nhị vị từ nơi nào đến a?”
Bộ đầu kia một tay đặt lên chuôi đao ở bên hông, nhìn hai người bọn họ đến gần, liền tiến lên đặt ra nghi vấn.
“Hoài Thông.
”
Chiết Trúc nói.
Hoài Thông cũng thuộc Giang Lăng, cùng hướng với Nam Châu, nói như thế cũng có vẻ hợp lý.
“Vì sao không đi quan đạo, lại muốn đi vào sơn đạo hẻo lánh này? Các ngươi cũng biết, nơi này gần hai năm nay thường có nạn trộm cướp,” bộ đầu nói, quay đầu lại chỉ về số thi thể ven đường kia, “Nhìn đi, đó là mấy người biết võ trong tiêu cục, nhưng đều phải nằm hết ở chỗ này.
”
“Chỉ là nghe người ta nói sơn đạo này cách Đông Nguyên huyện gần hơn chút,” Chiết Trúc liếc về hướng mười mấy cỗ thi thể bị rơi xuống vực đến nỗi bộ mặt hoàn toàn biến dạng, mặt lộ vẻ sầu lo, “Bệnh quan trọng của nàng bộc phát nặng, chuyến này chúng ta muốn đi Đông Nguyên huyện tìm vị lão danh y kia.
”
Bệnh quan trọng bộc phát nặng?
Bộ đầu nghe vậy, ánh mắt dừng trên người cô nương kia, nàng thoạt nhìn hơi nhút nhát, trên người bọc hai kiện áo choàng, mũ choàng che đến kín mít, chỉ lộ ra đôi môi không có huyết sắc cùng chiếc cằm tái nhợt.
Hắn cũng hiểu được, Đông Nguyên huyện xác thực có một danh y, mỗi năm người từ các nơi đến Đông Nguyên huyện tìm thầy trị bệnh cũng không phải số ít.
Bộ đầu đang muốn hỏi tiếp, lại nghe cô nương kia ho khan không ngừng, nàng như thân liễu yếu mềm trước gió, phảng phất như lúc này nàng bắt lấy cánh tay hắc y thiếu niên, mới có thể miễn cưỡng đứng yên.
“Các ngươi cứ như vậy đi tiếp?” Bộ đầu vẫn phát giác có chỗ không thích hợp.
“Vốn là định mướn xe ngựa, nhưng trên đường lại muốn bớt chút tiền dành cho nàng chữa bệnh, nên thay đổi thành cưỡi ngựa,” Chiết Trúc rũ đôi mắt xuống, than một tiếng, “Nào biết hôm nay dừng ngựa uống nước, dây cương rời tay, ngựa đã chạy mất.
”
“Chạy mất?”
Bộ đầu vừa nghe, mi thô giương lên, đôi khi có vài lái buôn, ngựa còn chưa được thuần dưỡng tốt đã sốt ruột sang tay, những việc này hắn tự nhiên cũng đã thấy nhiều.
Thiếu niên này nói chuyện kín kẽ, tựa hồ không có gì sai lầm.
Bộ đầu đang cân nhắc hỏi cái gì tiếp, lại nghe cấp dưới phía sau gọi hắn, hắn vừa quay đầu lại, Chiết Trúc đã nhận thấy ống tay áo mình bị người phía sau kéo một chút.
Hắn nghiêng mặt đi nhìn nàng, thấy nàng ngẩng đầu lên, nhìn hắn đưa mắt ra hiệu, sau đó đột nhiên lại ho khan một trận, thân hình gầy yếu lung lay, nhắm hờ mắt xoay ngược hướng về hắn.
Lông mi Chiết Trúc khẽ nhúc nhích, bị động ôm lấy vòng eo nàng, lúc này bộ đầu cũng nghe thấy động tĩnh quay đầu trở về, nhìn thấy cô nương đã té xỉu trong lồ ng ngực hắn, vội vàng gọi cấp dưới, “Mau! Dắt ngựa của ta tới đây!”
Một con ngựa thực nhanh được người dắt tới, bộ đầu nhìn về phía hắc y thiếu niên, “Ta thấy bệnh tình cô nương này đã không thể kéo dài được nữa, nơi đây cách Đông Nguyên huyện không xa, các ngươi mau cưỡi ngựa của ta đi nhanh lên! Tới Đông Nguyên huyện rồi dắt ngựa này tới huyện nha là được.
”
“Đa tạ đại nhân.
”
Chiết Trúc ôm Thương Nhung lên ngựa, nhìn bộ đầu kia gật đầu.
Một đám người mênh mông tránh ra một bên, mọi người nhìn theo đôi thiếu niên thiếu nữ cưỡi ngựa lao đi, càng ngày càng xa trong màn sương lạnh ẩm ướt.
“Đại nhân, ngài hà tất đưa ngựa của mình cho bọn hắn?” Một bộ khoái đứng bên cạnh bộ đầu nhịn không được nói, “Đó chính là con Lương Câu Kỳ tri châu đưa cho ngài, vạn nhất tiểu tử kia không trả lại cho ngài thì sao?”
“Lương Câu sở dĩ gọi là Lương Câu, trừ phi bỏ chạy, thì vẫn là giống ngựa biết nhận chủ,” bộ đầu đón thi thể trước người nâng lên xe, vừa tiếp tục nói với người bên cạnh, “Trong vùng núi non hoang vu, lại náo loạn nạn trộm cướp hai năm nay, ít có người dám đi vào con đường này, ngươi nhìn tiểu công tử cùng tiểu cô nương kia tuổi còn trẻ, nếu nói là nghé con mới sinh không sợ cọp cũng có khả năng, nhưng bên hông tiểu công tử kia có một thanh nhuyễn kiếm, chỉ sợ là biết võ, chúng ta nên cẩn thận chút, thả xem bọn họ có thật sự đi Đông Nguyên huyện hay không.
”
*** Truyện chỉ đăng tại .
wattpad.
com/user/nhamy111***
Đối mặt với gió tuyết, vó ngựa phóng nhanh vun vút, sương lạnh chặn được rất nhiều tầm mắt phía sau bọn họ, không biết khi nào trên sơn đạo đã không còn nghe thấy tiếng người.
“Ngươi cũng biết tùy cơ ứng biến đó chứ!.
”
Tiếng nói thiếu niên trong gió vẫn mát lạnh như cũ.
“Nhưng hình như hắn vẫn còn nghi ngờ.
Bạn đang đọc bộ truyện Kiếm Ủng Minh Nguyệt tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Kiếm Ủng Minh Nguyệt, truyện Kiếm Ủng Minh Nguyệt , đọc truyện Kiếm Ủng Minh Nguyệt full , Kiếm Ủng Minh Nguyệt full , Kiếm Ủng Minh Nguyệt chương mới