Công việc ở Tây Ban Nha của Cố Trù tốn nhiều thời gian hơn dự tính. Vốn dĩ công ty đã đặt vé máy bay cho y, kết quả là trước khi trở về ba ngày thì bên trên lại thay đổi một vài quyết định về dự án, với tư cách là người điều phối nên y buộc phải ở lại tham gia hội nghị.
Sau khi nhận được thông báo, Cố Trù không thể không bảo thư ký thay đổi chuyến bay rồi gọi điện báo cho Phó Chấp Viễn.
Cố Trù ở Tây Ban Nha ba tháng gần như chẳng có cuối tuần nào ra hồn, tuy rằng dự án được chính quyền Barcelona nâng đỡ nhưng vẫn cực kỳ bận rộn, y luôn phải chuẩn bị tinh thần tăng ca cả ngày lẫn đêm.
"Vậy em tranh thủ ngủ đi, hiếm mới có hôm được nghỉ." Cố Trù gọi video cho Phó Chấp Viễn, hôm nay là buổi chiều thứ tư, sau khi được bên trên phê duyệt thì y được về nhà.
Cho dù độ phân giải của camera trước không cao nhưng Phó Chấp Viễn vẫn nhìn thấy rõ quầng thâm dưới mắt Cố Trù.
"Không sao, em không buồn ngủ." Cố Trù ngồi trên sàn dựa lưng vào sofa, phòng ở ở chung cư của công ty không lớn lắm, dưới sàn có lót một tấm thảm lông ngắn.
Hôm nay ở Barcelona thời tiết rất đẹp, gió thổi nhè nhẹ từ cửa sổ, Cố Trù để điện thoại dựa vào một hộp bánh quy trên bàn trà, vậy thì y có thể rảnh tay để ăn khoai tây chiên.
"Em ăn gì thế?" Phó Chấp Viễn hỏi, anh vừa về tới nhà không bao lâu, mới gọi cơm hộp, nhìn mặt anh có vẻ hơi mệt mỏi.
"Khoai lát, mấy hôm trước em đi ngang siêu thị nên vào mua." Cố Trù quơ quơ túi khoai trước camera, trên vỏ là mấy chữ Tây Ban Nha mà Phó Chấp Viễn không hiểu được, Cố Trù lại nhón một miếng bỏ vào miệng rồi vươn tay lấy khăn giấy.
Trong video trông y rất thoải mái vô tư, một ít vụn khoai tây còn dính bên môi y.
"Cố Trù." Phó Chấp Viễn nhìn một lát rồi gọi y, đúng lúc Cố Trù vừa uống xong một ngụm coca.
"Ơi?"
"Chỗ này của em," Phó Chấp Viễn chỉ lên khóe miệng mình, "có vụn khoai tây này."
Cố Trù hơi giật mình, nhanh chóng lấy khăn giấy lau rồi cười cười vào màn hình.
Hành động của Cố Trù không mang ý nghĩa sâu xa, y cười cũng chỉ là phản xạ nhưng không hiểu sao Phó Chấp Viễn lại thấy tim mình rung động.
Những cảnh tượng hàng ngày thế này chẳng lãng mạn chút nào, không có bữa tối dưới ánh nến, không có những lời thề nguyện son sắt, là cảnh tượng có thể xảy ra bất cứ lúc nào trong một buổi tối chạng vạng bình thường.
Nhưng cũng chính vì thế mà nó khiến một người chẳng thích thú với những sự thay đổi như Phó Chấp Viễn cảm thấy rất ấm áp.
Bên kia màn hình Cố Trù vẫn đang ăn khoai lát, trông có vẻ rất ngon miệng, có một miếng vô tình rơi xuống mặt thảm, Cố Trù than vãn kêu một tiếng rồi lại tiếp tục ăn.
Phó Chấp Viễn bật cười.
"Cười gì mà cười? Món này ăn rất ngon đấy." Cố Trù nói, "Hồi trước lúc còn học ở Rome em đã mua rất nhiều gói này về nhà."
"Ồ, em ở bên đó mấy năm thế?" Phó Chấp Viễn hỏi.
"Em học năm nhất đại học ở trong nước rồi sang đây luôn, còn có cả nghiên cứu sinh và thực tập nữa, tổng cộng cũng phải bảy năm."
Cơm hộp của anh còn chưa giao tới, Phó Chấp Viễn đói bụng, để điện thoại dựa vào một cái hộp trên bàn ăn rồi cong lưng ngồi tựa vào bàn.
"Anh mệt à?" Cố Trù hỏi, Phó Chấp Viễn trong màn hình hình như rất mệt mỏi.
"Ừ, cũng hơi." Phó Chấp Viễn gật gật đầu rồi ngáp một cái, khóe mắt tràn ra một ít nước mắt sáng lấp lánh dưới ánh đèn trần. "Em đặt vé về ngày nào?"
Cố Trù ăn hết gói khoai, lau tay với miệng rồi nói: "Thứ hai tuần sau, vốn là thứ sáu này về đó nhưng thứ hai lại có buổi họp thêm."
Lúc biết phải hoãn lại ngày về thì Cố Trù đã nói với Phó Chấp Viễn.
"Thứ hai em phải họp mà sao đã về ngay hôm ấy rồi?" Phó Chấp Viễn hỏi.
Tuy rằng là câu hỏi nhưng đáp án đã rất rõ ràng rồi.
Quả nhiên Cố Trù lại dán sát màn hình cười đến sáng lạn, trong đôi mắt là sự vui mừng khôn xiết.
"Nhớ anh, muốn gặp anh càng sớm càng tốt."
Ba tháng qua Cố Trù thường xuyên nói câu này qua điện thoại, mỗi lần Phó Chấp Viễn đều giả bộ cường điệu muốn ọe, bảo y đừng nói mấy lời sến súa nữa.
Thế nhưng lúc này anh lại không làm thế, anh chớp mắt, giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại: "Anh cũng thế, rất nhớ em."
Cố Trù khựng lại dường như không ngờ được anh sẽ nói như vậy, ai đó bình thường hay lớn gan bộc trực lúc này lại ngại ngùng dời mắt đi nơi khác, nhìn quanh một lát rồi mới quay lại màn hình.
Còn may là khung hình camera trước của điện thoại hơi nhỏ, Phó Chấp Viễn không nhìn thấy hai bên tai Cố Trù đang dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được mà đỏ lên.
Cố Trù đang định lên tiếng thì Phó Chấp Viễn lại tắt camera đi.
Cuộc gọi nhanh chóng bị cắt, một phút sau Phó Chấp Viễn mới nhắn tin wechat.
– Người giao cơm hộp gọi tới.
– Vậy anh ăn cơm trước đi.
Cố Trù nhắn lại, y đứng lên định bụng đi lấy máy hút bụi dọn dẹp tấm thảm vừa bị vương vãi khoai lát.
– Gọi video tiếp nhé?
Phó Chấp Viễn lại gửi tin nhắn tới.
Lát sau Cố Trù mới quay lại, y lập tức gọi video qua. Phó Chấp Viễn tiếp tục dựng điện thoại dựa vào cái hộp ban nãy, mở túi giấy lấy cơm hộp ra. Cố Trù trong màn hình đang đứng hơi xa, y dựng điện thoại ở một chỗ, người thì lại đang loay hoay ở một phía khác.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!