5 giờ chiều, Hoàng Phong từ Võ quán rời đi, hắn lại thong thả đi bộ đến công viên gần nhà. Vẫn chiếc ghế đá lần trước, những cơn gió cuối thu đầu đông mang chút mát
mẻ báo hiệu giao mùa đang đến. Chút nắng chiều vẫn vương vấn nơi ngọn
cây, hai chú chim nhỏ ríu rít trên tán lá như bàn tán chút câu chuyện
trong ngày. Xa xa cô bé mà lần đầu tiên hắn gặp lại xuất hiện nơi đó.
Vẫn bộ quyền pháp lần trước, Hoàng Phong có thể nhận ra nét tương đồng
trong trí nhớ của hắn, lần này vì vừa mới học một bộ quyền pháp nên hắn
cũng có chút hứng thú, bắt đầu chăm chú nhìn lên cô bé đó luyện tập. Chỉ mới nhìn được một lúc, có lẽ là do ánh mắt khá chăm chú lên hắn đã bị
cô bé phát hiện, lúc đầu có vẻ như vẫn bình thường nhưng sau khi đánh
hết một vòng chiêu thức cô bé liền ngừng lại rồi đi về phía Hoàng Phong. - Này. Sao cứ nhìn tôi chằm chằm thế? Lần này Hoàng Phong không cãi được, hắn có chút ngượng ngùng đưa tay gãi
gãi mũi. Thế nhưng chính động tác quen thuộc này của hắn làm cô bé nhận
ra hắn cũng là người lần trước mình bắt gặp. - Há. Lại là anh. Lần này không chối được rồi nhé. - Thấy cô luyện quyền có chút hiếu kỳ nên... - Thế sao lần trước anh còn chối là không nhìn.
- Lần trước thật sự là tôi thất thần chứ không hề nhìn cô. Cô bé không hề tin lời Hoàng Phong mà chỉ hừ nhẹ tỏ vẻ không tin. Hoàng Phong cũng không biết làm sao để hóa giải bầu không khí lúng túng này,
hắn bỗng suy nghĩ đến những kiến thức quyền pháp mà mình học được, tuy
thực hành thì chả ra sao nhưng dạy người khác qua lý thuyết thì có vẻ
cũng rất ổn. - Tớ giúp cậu luyện quyền để đền bù nhé. - Hứ. Ai mà thèm, muốn xem người ta luyện võ thì cứ nói thẳng lại còn nói dối quanh co, có ai cấm đâu. Nói xong cô bé không để Hoàng Phong trả lời thêm mà quay lại chỗ cũ tiếp
tục luyện tập. Hoàng Phong cũng đứng dậy đi theo rồi ngồi xuống chiếc
ghế đá ngay cạnh nơi cô đang tu luyện.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!