Thời tiết chuyển lạnh, chiến sự phía bắc càng ngày càng khốc liệt.
Trong lúc đó, Tác Ninh đã náo loạn vài lần.
Cũng chẳng ai để ý tới.
Vào mùa đông, có tin chiến thắng từ phương Bắc. Chúng ta đã thắng.
Không khí trầm lặng của văn võ cả triều trong nháy mắt bị quét sạch.
Ngày ngày ngóng trông đại quân khải hoàn trở về.
"Nương nương, tướng quân phu nhân mấy ngày nay càng càn rỡ. Mỗi ngày đều nói sẽ khiếng người hối hận."
Ta cứ tưởng cô ta nói những điều điên rồ.
Ai ngờ ngày hôm đó, khi ta và Tạ Ngọc xem tấu chương, đột nhiên có cấp báo truyền đến.
Không thấy Kỷ tướng quân.
Tạ Ngọc hơi nhíu mày, "Cái gì gọi là không thấy?"
"Quân đội hùng mạnh đi qua kênh Ngọc Bích, mưa lớn đã làm sụp đổ bờ sông. Tướng quân ngã xuống sông và bị cuốn trôi đi mất."
Người báo tin kia hơi dừng lại, nói: "Trong quân đồn đãi, là..."
"Là cái gì?"
"Là bệ hạ đoạt vợ tướng quân, tướng quân xấu hổ và phẫn nộ nên muốn chết."
Lạch cạch.
Chiếc bút lông trong tay ta đột nhiên rơi xuống giấy.
Vẻ mặt mờ mịt.
Kỷ Thừa thiết tha gì ta đâu, làm sao có thể vì ta mà chết......
Tạ Ngọc nhàn nhạt liếc ta một cái, "Nói vô căn cứ."
Nhưng đêm hôm đó, chư vị lão thần quỳ gối trước đại điện, lòng đầy căm phẫn.
"Thỉnh cầu bệ hạ xử tử Yêu phi! Xin an ủi lòng quân!"
Đi theo, còn có rất nhiều tướng sĩ từ chiến trường trở về.
Tiếng hô vang cả một vùng.
Lần này, ta không chết không được rồi.
Thân phận của ta, cũng bởi vậy mà lộ ra trước mặt người khác.
Tác Ninh Hề cười điên dại, nhốt trong điện không ngừng kêu gào: "Vân Thường, ngươi chờ chết đi."
Phó tướng của Kỷ Thừa quỳ gối trước điện, than thở khóc lóc:
"Tướng quân dựa vào tình báo của phu nhân làm trọng thương quân địch, kết quả Yêu phi lại vì tư oán mà nhốt phu nhân trong cung, việc này không cho chúng ta một lời giải thích, nhiều người tức giận khó bình tĩnh!"
Ta ngồi trong điện, nghe bên ngoài gào thét tận trời, cả người lạnh lẽo.
Tạ Ngọc đi lên phía trước, cùng người thương nghị đối sách.
Trước khi đi, hắn sờ sờ tóc ta, nói: "Đừng lo lắng, việc này không liên quan đến nàng."
Nhưng sao lại không liên quan đến ta được.
Nhưng mà lần này ta không muốn chạy trốn.
Trận chiến này đại thắng, tương lai vài chục năm nữa, Trung Nguyên sẽ nhanh chống mở rộng bờ cõi.
Thù lớn phải báo.
Tiếng trống ngoài cửa sổ đã qua ba tiếng.
Đột nhiên, có người từ trên xà nhà nhảy xuống.
Ta còn chưa lên tiếng, đã bị hắn che miệng lại.
"Là ta."
Giọng nói bất thình lình làm cho ta không giãy dụa nữa, kinh ngạc nhìn chằm chằm người kéo mặt nạ xuống.
Là Kỷ Thừa. Hắn vẫn còn nguyên vẹn. Hai mắt sáng quắc. Có chỗ nào giống người đã chết?
"Ta là tới mang ngươi đi."
Hắn rút trâm cài phát ra tiếng động trên tóc ta, kéo ta dậy.
Phía sau có người nói: "Tướng quân, công chúa đã được cứu rồi ạ."
"Được, rút."
Trong lòng ta có dự cảm không tốt, "Kỷ Thừa! Ngươi nói rõ ràng cho ta biết đây là chuyện gì."
Kỷ Thừa dừng một chút, "Trong cung rối loạn, nể tình ngày xưa, ta bảo vệ nàng một mạng. Thường Thường, chỉ cần nàng chịu đi theo ta, chuyện đã qua, ta đều sẽ bỏ qua."
Ta đột nhiên rút tay ra, "Ngươi muốn tạo phản sao?"
Sắc mặt Kỷ Thừa tối tăm không rõ, "Trong bụng Ninh nhi có cốt nhục của ta, vì nàng ấy, ta không thể không làm."
Ta chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó, những lời như vậy có thể phát ra từ miệng Kỷ Thừa.
Hắn giả chết, Hoá ra là vì Tác Ninh Hề.
Mà Tác Ninh Hề là người Bắc Man, đây không chỉ là tạo phản, mà còn là...... thông địch phản quốc!
"Kỷ Thừa, ngươi còn nhớ mình là người ở đâu không?"
Đối mặt với chất vấn của ta, Kỷ Thừa lạnh mặt, "Thường Thường, nàng đời này, đến chết, cũng phải chôn vào phần mộ tổ tiên Kỷ gia. Ngày sau ta làm hoàng đế, nàng chính là quý phi."
Trong mắt hắn không có tình cảm, Chỉ có không cam lòng.
Và tham vọng.
Nếu ta đi theo hắn, ta sẽ là nhược điểm cản trở Tạ Ngọc.
"Sinh tử có mệnh, ta không muốn đi theo ngươi."
Nói xong, ta nhấc váy lên, cũng không quay đầu lại phóng ra ngoài.
"Người đâu, cứu mạng - -"
Dứt lời, bị Kỷ Thừa bịt chặt miệng.
"Không phải do nàng quyết định."
14
Phía trước đại điện đã rối loạn.
Dưới sự phẫn nộ của quần chúng, mọi người đã xảy ra xung đột với Ngự lâm quân của Tạ Ngọc.
Đợi đến khi có người hét lớn một tiếng, "Tướng quân còn sống."
Rối loạn trong nháy mắt dừng lại.
Mọi người đồng loạt nhìn qua.
Dưới bầu trời yên tĩnh, ta bị Kỷ Thừa dùng trường kiếm kề cổ, từng bước từng bước, đi về phía trước.
Sát khí nồng đậm tận trời.
Tạ Ngọc đứng ở phía sau Ngự lâm quân, hai mắt âm lãnh.
"Lui đi, đừng đả thương nàng."
Ngự lâm quân lập thế vây kín, theo Kỷ Thừa đi lại, biến hóa vòng vây.
Kỷ Thừa ngữ khí trầm hoãn, "Bệ hạ, Đại Hạ ta bởi vì đánh trận này, hao tổn rất lớn, trong vòng trăm năm khó có thể khôi phục khí hậu. Thần cho rằng, nên ngừng chiến."
"Nhưng bệ hạ bị người che mắt, thị phi chẳng phân biệt được, trước bôi nhọ vợ thần, sau hãm hại trung thần lương tướng, thần thỉnh bệ hạ thoái vị nhường ngôi!"
Tạ Ngọc cười lạnh một tiếng, "Kỷ tướng quân, ngươi có thật là vì dân chúng?
"Đương nhiên."
"Ngươi dám thề với trời, tuyệt không có tư tâm?"
"Ta thề."
"Nếu trẫm không đồng ý thì sao?"
Giọng nói thanh nhuận uy nghiêm của hắn vang vọng trong màn đêm.
Kỷ Thừa nói: "Vậy thần cả gan, thay người quyết định."
Ngàn vạn cung nỏ thủ đứng ở phía sau, chỉ cần Kỷ Thừa ra lệnh một tiếng, sẽ bắn vạn mũi tên, lấy tính mạng Tạ Ngọc.
Hắn hoàn toàn không sợ.
Mấy vị lão thần chần chờ nói, "Bệ hạ hiện giờ là huyết mạch duy nhất của tiên đế. Trừ ngài ấy ra, ai còn có thể làm vua?"
Tác Ninh Hề móc ra một phần ngọc bội, giơ lên thật cao.
"Tướng quân là di phúc của tiên đế, có cái này làm bằng chứng!"
Lời này vừa nói ra, quần chúng xôn xao.
Mấy vị lão thần lúc này xông lên, phân biệt ngọc bội thật giả.
Một lát sau, đột nhiên quỳ xuống đất: "Lão thần tham kiến thập lục hoàng tử điện hạ!"
Tiên đế trời sinh tính phong lưu, cho dù là lúc tuổi già, vẫn trầm mê trong chuyện phong nguyệt.
Năm đó sau khi băng hà, từng có một nữ tử thân mang lục giáp, lén lút rời cung.
Trong bụng chính là thập lục hoàng tử.
Nghe nói cô gái kia là người Bắc Địa, đúng lúc hộ tịch của Kỷ Thừa ở Bắc Địa, trùng với đoạn lịch sử này.
Giờ phút này, lời nói của Kỷ Thừa đã có độ tin cậy nhất định.
Tác Ninh Hề nói: "Ta nguyện cùng tướng quân giao hảo, đổi lấy Đại Hạ trăm năm thái bình."
Trong nháy mắt, quần chúng hô to, tiếng hô cang dội như đọt sóng.
Tiếng bức bách Tạ Ngọc thoái vị càng lớn.
Vừa muốn nói chuyện, đã bị người của Kỷ Thừa kéo xuống chém.
Tác Ninh Hề gắt gao nhìn chằm chằm ta, trong mắt tràn ngập sự ghen tuông.
Cô tả chỉ ước có thế băm ta thành trăm mảnh.
Nhưng chỉ có ta biết, ngọc bội kia là giả.
Năm đó trên đường lên kinh, chúng ta ngay cả cơm cũng không có ăn, gặp phải một thương lữ bị giết, Kỷ Thừa mạo hiểm, trộm túi đồ của hắn.
Trong đó quý giá nhất, chính là miếng ngọc bội này.
Hắn nói dối.
Ta vừa định mở miệng, lại đối diện với tầm mắt Tạ Ngọc.
Hắn nhìn ta khẽ lắc đầu, ý bảo không nên nói lung tung.
Trận chiến này, là không cách nào tránh khỏi.
Mà ta, ngoại trừ liên lụy Tạ Ngọc, không còn tác dụng gì khác.
Tạ Ngọc nói: "Chỉ cần ngươi thả Thường Thường ra, tất cả đều dễ nói."
Kỷ Thừa cầm dao kề sau lưng tôi, nghiến răng nghiến lợi:
"Nữ nhân này rốt cuộc có chút bản lĩnh đó chứ, có thể hầu hạ bệ hạ trầm luân trong đó, mạng cũng không cần."
Ta không quan tâm nhục nhã này, nói với Tạ Ngọc:
"Cuộc đời này, ta hận nhất Bắc Man bước vào Trung Nguyên. Nếu có một ngày, ta trở thành lá chắn chắn ngang trước mặt bọn họ, ta tình nguyện chết."
"Thường Thường, nàng muốn làm gì?"
Đáy mắt Tạ Ngọc hoảng loạn.
Khi khẩu pháo đầu tiên chiếu sáng bầu trời đêm.
Ta thoát khỏi sự kiềm chế của Kỷ Thừa, thả người nhảy xuống khỏi tường thành.
Độ cao mấy chục trượng, ngã xuống, không chết cũng tàn phế.
Ta nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Tạ Ngọc, cùng với bóng dáng hắn lao về phía ta.
Trong nháy mắt bóng tối nuốt chửng ta.
Ta đụng vào tảng đá, hoặc là treo ở trên thiết kích, một đường trượt vào trong vực sâu.
Ta không muốn sống.
Sân điện trong nháy mắt hỗn loạn.
Quân lính song phương lao vào nhau, nỏ tiễn như mưa bay đầy trời, dính lấy hỏa diễm, bay về phía lầu các.