TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
"Triệu Trăn! Triệu Trăn"
Lâm Dật Nhân đạp cửa phòng rửa tay, đối diện với khuôn mặt ngạc nhiên của Triệu Trăn.
Thấy Triệu Trăn vẫn bình an đứng trước mặt, Lâm Dật Nhân thở phào một hơi, quả nhiên là bị giấc mộng kia hù dọa, cho rằng Triệu Trăn trong toilet nghĩ quẩn.
"Còn chưa ngủ sao?" Hai người đồng thanh lên tiếng.
Triệu Trăn hai tay giấu sau lưng, đứng yên không nhúc nhích, liếc hỏi: "Hà tất chi giả mù sa mưa mà quản em."
Lâm Dật Nhân mới trải qua giấc mộng vừa rồi, càng thêm hiểu Triệu Trăn trọng yếu bao nhiêu trong lòng cô, đối với Triệu Trăn có cảm giác mất đi tìm được, ôn nhu nhẹ giọng nói: "Sớm nghỉ ngơi sớm chút đi!"
Triệu Trăn bất động như cũ, thân thể mất tự nhiên cứng nhắc.
"Vậy trước khi nói ngủ ngon," Lâm Dật Nhân dừng một chút, nhìn chằm chằm cô, "Có thể cho chị biết em đang giấu gì sau lưng không?"
Ngăn tủ phòng vệ sinh mở, bên trong chứa túi nilon màu trắng ghi tên nhà thuốc gần nhà, cũng mở.
Trong đó có một ít đồ dùng vệ sinh, còn có một số...!thuốc.
Triệu Trăn cũng không nói lời nào, bỏ một hộp thuốc ngủ ở trên bồn rửa tay.
Thuốc ngủ trong phòng đã hết, Triệu Trăn nhớ tới lần trước có mua ít thuốc và đồ vệ sinh mua ở tiệm thuốc để trong tủ nhà vệ sinh, thì ra lấy, không ngờ bị Lâm Dật Nhân bắt gặp.
Triệu Trăn trầm mặc liếc mắt nhìn Lâm Dật Nhân, lại trầm mặc nghiêng người đi qua.
Lâm Dật Nhân không cho Triệu Trăn cơ hội đóng cửa, chỉ nhìn lướt qua đầu giường Triệu Trăn, liền thấy vài hộp thuốc màu trắng.
Mấy hộp thuốc ngủ đã trống không, Lâm Dật Nhân thần sắc nghiêm nghị hẳn lên, nhíu mày hỏi: "Từ khi nào em bắt đầu uống cái này? Vì sao không nói cho chị biết?"
Triệu Trăn hừ lạnh một tiếng: "Còn không phải nhờ phúc của chị sao? Chị làm chuyện trái lương tâm, tôi thay chị mất ngủ, mở mắt nhắm mắt đều là ngày thẩm vấn ở tòa hôm đó."
Nói những lời này, Triệu Trăn phảng phất như lòng bị đâm một cái, chẳng mở mắt, không dám nhìn Lâm Dật Nhân.
Triệu Trăn đang đợi, đợi Lâm Dật Nhân mở cửa bước đi, hoặc là không lạnh không nóng giễu cợt, hoặc là chỉ cần một tiếng hừ lạnh, bất cứ điều gì cũng có thể làm cho cô dễ chịu một chút.
Nhưng không có, trầm mặc lâu đến nỗi Triệu Trăn nghĩ Lâm Dật Nhân đã tan biến, lâu đến cô nhịn không được hoảng lên.
Triệu Trăn trong lòng hoảng loạn tích tụ đến mức muốn bạo phát, bỗng nhiên nhìn về phía Lâm Dật Nhân.
Trên mặt Lâm Dật Nhân không có biểu tình gì, không biết từ lúc nào nước mắt chảy xuống, lẳng lặng nhìn cô.
Triệu Trăn giật mình.
Cô trở về, trút hết hận ý cũ lên người Lâm Dật Nhân.
Mà Lâm Dật Nhân lại là người của cô, cho nên Triệu Trăn bị những tia hận ý bắn ngược lại làm thương tích đầy mình.
Cô từng thấy Lâm Dật Nhân nổi giận đùng đùng, cũng từng thấy Lâm Dật Nhân châm chọc khiêu khích, cũng từng nhìn Lâm Dật Nhân làm bộ không thấy, thậm chí từng bắt gặp Lâm Dật Nhân ăn miếng trả miếng.
Nhưng chưa từng chứng kiến một mặt mềm yếu như vậy.
Lúc này Lâm Dật Nhân thể hiện sự mềm yếu trước mặt cô, dường như tất cả đều do cô gây khó dễ với Lâm Dật Nhân.
Triệu Trăn cảm thấy lúc này mình chỉ cần dùng chút xíu sức, đã có thể bóp nát người kia.
Từ lúc cùng Lâm Dật Nhân mâu thuẫn đối lập, Triệu Trăn chưa từng nghĩ rằng, mình sẽ thống hận sự chiến thắng của mình như vậy.
"Thật xin lỗi." Lâm Dật Nhân lẩm bẩm nói.
"Đừng xin lỗi..."
"Chị biết xin lỗi cũng vô ích.
Thế nhưng...!Triệu Trăn, chị sẽ không chia tay em, chị không chịu đựng được việc mất em, bây giờ chị tuyệt đối xác định, chị tuyệt đối xác định."
Viền mắt Triệu Trăn đột nhiên nóng lên, ngắt lời nói: "Đừng nói nữa.
Tôi muốn đi ngủ rồi." Nói rồi, vội vội vàng vàng giấu mình vào chăn, quay lưng về phía Lâm Dật Nhân.
"Ừ." Lâm Dật Nhân nhẹ giọng nói, "Nếu như em ngủ không được...!Chị có thể ở cạnh em mà?"
Ánh mắt nóng lên tựa như rốt cuộc đã hòa tan gì đó, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống gối đầu, Triệu Trăn kéo chăn lên che mặt mình: "Đừng...!Đừng tới gần tôi,"
Phía sau lại không nghe được động tĩnh, hồi lâu, nghe được Lâm Dật Nhân nhẹ nhàng "Ừ" một cái.
Cửa đóng lại.
Âm thanh cuối của Lâm Dật Nhân rơi trong căn phòng trống, đã không nghe thấy nữa.
Trong bóng tối, bóng chăn không ngừng lay động, tiếng nức nở ẩn nhẫn nghe rõ ràng trong phòng căn phòng trống đến đáng sợ.
Trốn thật sâu trong chăn, buồn buồn lẩm bẩm một tiếng: "Cũng đừng rời xa em."
Nói cho mình nghe.
Lúc thái dương còn hơi lộ ra vầng sáng trắng mơ hồ, chuông điện thoại di động không lưu tình phá vỡ khoảng không.
"Là tớ!" Âm thanh vội vã của Tư Hiểu truyền đến.
Bạn đang đọc bộ truyện Khách Làng Chơi Không Tìm Vui tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Khách Làng Chơi Không Tìm Vui, truyện Khách Làng Chơi Không Tìm Vui , đọc truyện Khách Làng Chơi Không Tìm Vui full , Khách Làng Chơi Không Tìm Vui full , Khách Làng Chơi Không Tìm Vui chương mới