Không để cho mọi người phản ứng, Lâm Huy quay người lại chạy đến bên một tên vệ sĩ cao lớn.
Vung chân đá thật mạnh vào hạ bộ của hắn, nhân cơ hội hắn vì đau mà cuối thấp ôm hạ bộ. Lâm Huy lại đá mạnh vào đầu hắn, trực tiếp đánh ngất tại chỗ.
Bấy giờ mấy người khác mới kịp phản ứng, viện trưởng vội kêu mấy tên vệ sĩ đứng canh bên ngoài đi vô hòng khống chế Lâm Huy.
Nhưng hiển nhiên, cậu sẽ không để mình dễ dàng khống chế.
Trong đầu cậu lúc này hiện lên hình ảnh của đứa trẻ nhỏ tầm chín mười tuổi cùng thanh niên đẹp trai.
Lúc này có một tên vệ sĩ cầm trích điện quơ lên hướng về phía về phía cổ của Lâm Huy.
Trong đầu liền hiện lên hình ảnh thanh niên đẹp trai, hắn cười nói: "Nếu bị tấn công từ phần vai trở lên, hãy ngồi khụy xuống dùng chân gạt chân đối thủ."
Lâm Huy liền làm theo, ngay lúc gã vệ sĩ đưa máy trích điện hướng về phía cậu thì cậu ngồi thụp xuống. Tay chống xuống đất giữ thăng bằng, chân liền vươn ra dùng lực mạnh gạt chân tên vệ sĩ.
Quả nhiên gã vì mất thăng bằng mà ngã xuống, Lâm Huy nhân cơ hội này mà tước cây trích điện. Trích lên cổ tên vệ sĩ khiến hắn ngất đi.
"Pằng"
Đằng sau vang lên tiếng súng, Lâm Huy quay người lại liền thấy một tên khác đang cầm súng chĩa cậu.
Trong đầu lại vang lên câu nói.
"Trong trường hợp, địch có vũ khí thì hãy đánh lạc hướng chúng bằng bất cứ thứ gì. Chạy thật nhanh, nhanh vào, đến nổi khi chúng thấy em thì em đã đứng trước mặt địch rồi làm gì thì em cũng biết mà."
Cậu nghe theo tiếng nói trong đầu, trực tiếp ném cây trích điện về phía gã vệ sĩ.
Gã theo bản năng đưa tay đón lấy, tay vừa chạm được trích điện thì tròng mắt gã hiện lên hình ảnh của Lâm Huy.
Không biết từ bao giờ mà cậu đã đứng đối diện gã.
Lâm Huy không cho tên vệ sĩ thời gian thích ứng mà đấm liên tục mấy cú vào mặt gã, xong đoạt lấy cây trích điện giật cho gã ngất đi.
237.
Hiện giờ, Lâm Huy đang cầm trên tay khẩu súng đứng trước mặt viện trưởng.
Cậu chĩa mũi súng lên, đối diện với viện trưởng, ông ta vội nói:
"Nếu cậu mà bắn thì tôi sẽ báo cảnh sát! Mau thả súng xuống!!"
Lâm Huy cười lạnh một cái, cậu nhìn chằm chằm ông ta chẳng nói gì.
Bỗng viện trưởng khựng lại, ông khiếp sợ nhìn người trước mắt.
Trong đôi mắt ông, không chỉ mình Lâm Huy mà dường như hòa vào với gương mặt cậu thiếu niên là một gương mặt khác.
Nó vừa quen vừa lạ, dường như khơi dậy trong miền kí ức của ông ta một đoạn kí ức nào đó.
"Nhớ tôi không? Alex?"
Lâm Huy nói câu này nhưng giọng lại khác so với bình thường, chất giọng trầm ấm lại mang chút giễu cợt.