TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Trước mắt tôi hiện lên một luồng ánh sáng trắng, an tĩnh hiền hòa, cảm giác nóng rực trong phổi và đau đớn tột cùng đều biến mất.
Tôi nhìn thấy rất nhiều hình ảnh, hóa ra lúc chết thật sự có đèn kéo quân tiễn đưa, vô số khuôn mặt cả xa lạ lẫn quen thuộc xẹt qua trước mắt tôi, Chu Minh, Triệu Tuấn, Đường Phong Hành,...!Những khuôn mặt tươi cười vừa mới gặp trong quán ăn quay cuồng giống như bị ném vào trong lồng máy giặt rồi biến mất không chút dấu tích.
Những khuôn mặt đó tôi đều không thể chạm vào, u ám tối tăm.
Thế nhưng có một gương mặt dừng lại ở trước mắt tôi, trái tim tôi nhói lên như bị ai đó bóp chặt.
Gương mặt dịu dàng ấy mang theo vầng sáng nhu hòa rất giống với khuôn mặt của tôi, lúc ngủ ôm tôi vào lòng thì những sợi tóc dài cọ lên mặt tôi ngưa ngứa, trên trán có một vết sẹo mờ nhạt sau khâu.
Mẹ cười với tôi, gọi Ninh Ninh, tôi chậm rãi vươn tay tới, đã rất lâu rồi tôi không gặp mẹ.
Trong đôi mắt mẹ thường xuyên ngập tràn nước mắt, bọng mắt sưng vù, lòng trắng giăng đầy tơ máu, mẹ ôm tôi, giống như ngày xưa hay dỗ tôi ngủ mà nói, Ninh Ninh, ngủ ngoan con nhé.
Tôi cảm nhận được cái ôm của mẹ, yên lòng nhắm hai mắt lại.
Tôi cầm lấy tay mẹ, muốn mẹ đưa tôi đến thế giới của người.
Đột nhiên một giọng nói xa lạ giằng tay tôi rời xa khỏi mẹ, tôi yên lặng vùng vẫy hét lên, thế nhưng giọng nói kia vẫn lôi kéo tôi lại, nó giống như âm thanh thật lớn của một vụ nổ vang dội: "Trần Thư Ninh! Trần Thư Ninh! Trần Thư Ninh! Con mẹ nó cậu không được chết! Trần Thư Ninh! Nhìn tôi! Nhìn tôi!"
Trong nháy mắt tôi như bị hút lại vào hộp, linh hồn trở về với cơ thể.
Cái lạnh rét căm quấn lấy tôi, tiếng ù tai buốt nhói xuyên thẳng vào đầu óc, toàn thân đau đớn như bị xé rách, da thịt tựa như bị cắt xuống, hai phổi bỏng cháy, mũi miệng đều bị lấp đầy, trước mắt u tối nặng nề như bị tầng tầng băng gạc che kín, chỉ có duy nhất một khuôn mặt là tỏa sáng đến chói mắt, bên cạnh là đôi khuyên tai bằng bạc vẫn còn đọng nước, lấp lánh ánh sáng.
Đôi môi ướt át lạnh lẽo phủ lên môi tôi thổi vào trong phổi từng luồng không khí nóng rực, chất lỏng ấm áp nhỏ giọt tí tách lên cánh mũi tôi, càng rơi càng nhiều, sự ấm áp trái ngược hẳn với cơ thể lạnh băng của tôi hiện giờ.
Lồng ngực tôi không ngừng bị ấn, tôi cảm thấy như có gì đó từ trong ngực tôi lao mạnh ra ngoài.
Mí mắt tôi bị cậu ấy mở ra, cậu ấy hét lớn bên tai tôi, thế nhưng tôi lại cảm thấy dường như cậu ấy đang gọi tên tôi từ một miền hoang vu xa xôi, dù cho cố gắng hết sức cũng chỉ có thể nghe được tiếng vọng lại nho nhỏ.
Nhưng đồng thời tôi cũng nghe được tiếng tim đập mỏng manh, xương sườn phải của tôi cứ như bị cậu ấy ấn gãy, theo từng động tác của cậu mà khóe miệng tôi chảy ra dòng chất lỏng mang theo nhiệt độ nóng cháy của cơ thể.
Những tiếng bước chân hỗn loạn, ánh sáng lúc xanh lúc đỏ nhấp nháy giống như được chiếu ra từ chiếc đèn pha lê vỡ nát, tiếng hét to vang vọng, găng tay cao su đào móc trong miệng đang không ngừng hộc ra chất lỏng của tôi.
Tôi chưa từng cảm thấy sự náo nhiệt như vậy ở khúc sông hẻo lánh này, vô số ánh sáng lóe lên ở trước mắt tôi rồi lại tắt ngóm tối sầm.
Hết thảy lại trở về yên lặng.
Tôi bị một bàn tay thật lớn ấn xuống đáy biển, xung quanh là màu đen đặc sệt, sự sợ hãi và cô độc ăn mòn não tôi, cơ thể tôi cứ như cùng tồn tại với biển sâu, vô số xác cá đè lên người tôi, một con lại một con, máu tươi dần bao phủ từng đốt tay ngón chân.
Tôi mở lớn miệng kêu gào nhưng vẫn giống như mọi giấc mơ từ trước đến giờ, không ai nghe thấy, hoàn toàn vô dụng.
Đột nhiên xác một con cá voi đập mạnh xuống người tôi, hiện thực và ác mộng đan chéo, chồng chất lên nhau, lồng ngực tôi khó chịu giống như sắp nghẹt thở.
Tôi tỉnh.
Tôi giống như một con cá sắp chết, há miệng thở hổn hển.
Tôi không thể xóa bỏ tiếng ù ù văng vẳng bên tai và cả những vụn gỗ bén nhọn đang đâm chích vào từng giây thần kinh.
Tay tôi bị nắm chặt, Đường Phong Hành cả đầu ướt sũng, trên mặt ngập đầy vẻ vui mừng mà nhìn tôi, đôi mắt cậu đỏ hoe, trên người đang quấn một chiếc khăn lớn màu trắng.
Cậu ấy ôm lấy tôi, ôm rất chặt tựa như muốn dung nhập tôi vào cơ thể của cậu, để chúng tôi hòa hợp lại làm một.
Tôi cảm thấy sống sót sau tai nạn không phải là tôi mà phải là cậu ấy mới đúng.
Tôi vô lực đẩy cậu ra, ngăn không được sự đau đớn từ trái tim lan tràn đến từng ngõ ngách trong cơ thể, trước mắt mơ hồ giống như vẫn còn đang lạc bước trong mơ.
Tôi dùng chút sức còn sót lại hét lên: "Cút đi!"
Bạn đang đọc bộ truyện Kế Hoạch Tự Sát Khi Đông Tới tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Kế Hoạch Tự Sát Khi Đông Tới, truyện Kế Hoạch Tự Sát Khi Đông Tới , đọc truyện Kế Hoạch Tự Sát Khi Đông Tới full , Kế Hoạch Tự Sát Khi Đông Tới full , Kế Hoạch Tự Sát Khi Đông Tới chương mới