TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Editor: Oudh
Việt Độc bí mật theo dõi suốt một tuần, độ hiểu biết về kí chủ tương lai lại tăng thêm một bậc.
Cô bạn Kỳ Tửu thực sự rất thích ngủ.
Mà tình trạng giấc ngủ bất thường này không liên quan gì đến bệnh tật cả.
Việt Độc từng xem xét liệu cô ta có mắc hội chứng Kleine-Levin hay còn được gọi với cái tên, hội chứng "Người đẹp ngủ" hay không, biểu hiện là ngủ li bì theo chu kỳ đi kèm với đói bệnh lý, khiến bệnh nhân vô cùng khổ sở.
Nhưng không lâu sau, Việt Độc lại tự mình đạp đổ những suy đoán này.
Giấc ngủ của Kỳ Tửu hoàn toàn có thể tự kiểm soát được, thời gian ngủ mỗi ngày kéo dài tận 18 tiếng chính là do cô ta muốn thế!
Đói bệnh lý càng không có.
Có lẽ do hằng ngày tiêu tốn ít năng lượng nên Kỳ Tửu ăn cũng ít hơn nhiều so với người bình thường.
Ba bữa một ngày đều có người đưa tới nhưng cô ta rất kén ăn, hễ hôm ấy đồ ăn không hợp khẩu vị liền cau mày, gác đũa sang bên, đi ngủ tiếp.
Sau đó sẽ có dì giúp việc phụ trách vệ sinh đến, chịu khó dọn sạch bàn ăn.
Việt Độc: "..."
Không sai, nhà Kỳ Tửu làm ăn rất lớn, có như vậy mới hầu hạ nổi vị đại tiểu thư này.
Nghe nói, quản gia nhà họ Kỳ đã tặng trường học cả một tòa nhà chỉ để giáo viên đừng quấy rầy giấc ngủ của đại tiểu thư nhà họ.
Việt Độc cạn lời.
Nếu đã yêu cầu thế thì sao không để Kỳ Tửu ở nhà ngủ luôn đi, mất công chạy đi chạy lại làm chi?
Nhưng chuyện giáo viên trong trường mắt nhắm mắt mở với hành động của cô ta cũng là thật.
Dù vậy, Việt Độc vẫn không hiểu nổi nguyên nhân cho sự dung túng quá mức này là gì, cho đến một tiết Toán nọ...!
"Câu hỏi này! Tôi mới giảng một câu tương tự câu này vào tuần trước, đúng không hả?" Giáo viên Toán gõ mạnh thước kẻ lên mặt bàn, giọng nói vì tức giận mà hơi run run.
"Vậy tại sao không ai làm lại được? Một người cũng không?!"
Cả lớp câm như hến.
Tình huống đáng sợ nhất, "Không ai nhớ bài đã giảng", xuất hiện rồi!
Gặp loại chuyện này, các giáo viên thường bắt đầu cáu gắt, chỉ điểm vài học sinh ngồi hàng đầu hoặc trên đầu danh sách, phát hiện không ai nhớ sẽ nổi trận lôi đình, sau đó dùng nguyên một tiết để giáo huấn học sinh, cố khắc lời giải câu hỏi khó này vào đầu chúng nó!
Dù đã tốt nghiệp nhiều năm nhưng Việt Độc vẫn không nhịn được cảm thấy run sợ...!Nếu dữ liệu có cái gọi là lòng cam đảm.
Không khí dần trở nên căng thẳng, giáo viên Toán nhìn quét một vòng quanh lớp, bất ngờ nâng cao giọng: "Đồng Mạn Mạn, gọi Kỳ Tửu lên đây."
Tất cả học sinh: "!"
Bọn họ theo bản năng dồn hết ánh mắt xuống cuối lớp.
Nữ sinh ngồi phía trước Kỳ Tửu bị gọi tên, cẩn thận quay ra sau nhìn, căng thẳng nói: "Cô à, không cần thiết phải –"
Giáo viên Toán học không thèm quan tâm: "Gọi! Ngày thường mặc kệ trò ấy muốn làm gì thì làm chính là để dùng cho lúc này, nếu không ai thèm chiều ý trò ấy?"
Đồng Mạn Mạn làm vẻ mặt cầu xin: "Cái đó, hay là cô tự mình gọi đi ạ?"
Giáo viên Toán: "...Tiền đồ."
Cuối cùng, Đồng Mạn Mạn đành hít một hơi thật sâu, đánh thức Kỳ Tửu dậy.
Việt Độc hằng ngày nhìn tâm trạng Kỳ Tửu mỗi khi phải rời giường đều rất tệ, đủ dọa sợ tất cả bạn học trong lớp, lần này sao có thể tránh khỏi?
Cũng may, Kỳ Tửu chưa kịp nói.
Giáo viên Toán đã kêu cô ta lên bảng.
"Em lên viết tóm tắt cách giải bài toán này cho tụi nó xem!" Giáo viên giận dữ nhấn mạnh, "Mà có phải tôi chưa phân tích bài này đâu, mỗi bước đều rất dễ nhớ."
Một nam sinh ngồi hàng hai nhỏ giọng thì thầm: "Nhưng đề này khác đề tuần trước, điều kiện thứ ba..."
Giáo viên nghe được, trừng hắn: "Dạng bài giống thì chính là giống, đừng có kiếm cớ biện minh cho mình."
Kỳ Tửu liếc bên kia, nhìn một cái rồi mới cởi áo khoác ra, chậm rãi đi lên bục giảng.
Cô ta cầm lấy viên phấn, hờ hững đọc đề, đặt bút làm.
Chữ viết của Kỳ Tửu rất đẹp, toát lên vẻ lười biếng đặc trưng – giống con người cô ta, và một luồng năng lượng tự do, phóng khoáng, quả thực là cảnh đẹp ý vui.
Không cần dừng lại suy nghĩ quá nhiều, hoặc toàn bộ quá trình đó đều đã được thực hiện trong não mà không thể hiện ra ngoài, Kỳ Tửu viết ra từng bước, từng bước giải như nước chảy mây trôi.
Thậm chí còn không cần đến nháp, hoàn toàn dựa vào tính nhẩm.
Xong xuôi, Kỳ Tửu đặt phấn sang một bên, không do dự quay lại chỗ ngồi.
Trùm áo khoác lên, một giây lập tức ngủ lại.
Giáo viên Toán rất hài lòng với kết quả này: "Hiểu chưa, đã hiểu hết chưa hả? Hiểu rồi thì giơ cái tay lên!"
Sau một khoảng lặng ngắn chỉ thấy lác đác vài ba cánh tay được nâng lên.
Bạn đang đọc bộ truyện Kế Hoạch Thức Tỉnh Nhân Vật Phản Diện tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Kế Hoạch Thức Tỉnh Nhân Vật Phản Diện, truyện Kế Hoạch Thức Tỉnh Nhân Vật Phản Diện , đọc truyện Kế Hoạch Thức Tỉnh Nhân Vật Phản Diện full , Kế Hoạch Thức Tỉnh Nhân Vật Phản Diện full , Kế Hoạch Thức Tỉnh Nhân Vật Phản Diện chương mới