Cô ngồi xuống ghế để ăn nhưng Trạch Dương lại kéo ghế cô gần về phía mình.
- Sao vậy Trạch Dương? - Muốn ngồi gần em, không được à? - Ò, được mà.
Hân Nghiên gật đầu rồi cầm đũa lên.
Theo thói quen thì cô vẫn mời cả Trạch Dương ăn cơm rồi mới bắt đầu ăn.
Trạch Dương gắp rất nhiều thức ăn cho Hân Nghiên, chỉ nhìn cô ăn như vậy là anh cũng thấy vui rồi.
Ăn xong thì Trạch Dương vẫn là người rửa bát.
Hân Nghiên phải quay về phòng rồi còn nộp bản thảo cho giáo sư nữa.
Trạch Dương nhìn thấy Hân Nghiên đang làm việc thì không muốn làm phiền cô.
Anh lấy đồ rồi đi vào phòng tắm.
Đến khi tắm ra thì cũng vừa hay Hân Nghiên gửi bài cho giáo sư.
Nhìn về phía Trạch Dương, anh chỉ mặc quần trong bộ đồ ngủ.
Còn chưa mặc áo vào, có lẽ là do thói quen cũ.
Nhưng nhìn thấy Hân Nghiên như vậy thì vội chạy vào phòng tắm để lấy áo mặc nhưng lại chợt nhớ ra bây giờ Hân Nghiên lớn rồi.
Trong đầu anh có rất nhiều những suy nghĩ xấu xa, rõ ràng lúc rủ Hân Nghiên về đây thì anh không có như vậy, tại sao bây giờ lại nghĩ đến những điều đấy được cơ chứ.
Nhưng rồi Trạch Dương vẫn mặc kệ, anh cầm chiếc áo ngủ dài tay đi ra rồi mặc vào.
Hân Nghiên vẫn chớp chớp mắt nhìn về phía anh.
- Háo sắc.
- Trạch Dương đi đến véo má cô.
- Sao người Trạch Dương lớn quá vậy? Mình ăn nhiều lắm á, tại sao không lớn được như Trạch Dương? - Còn cần ăn nhiều hơn nữa, đồ ngốc.
Trạch Dương ngồi lên giường mở laptop ra để bắt đầu làm việc.
Hân Nghiên cũng muốn xem, cô chống căm vào đầu gối của anh rồi nhìn về màn hình máy tính.
Trạch Dưong vốn rất chuyên tâm khi làm việc dù có chuyện gì anh vẫn chả để tâm nhưng có Hân Nghiên ở đây như này làm anh lại phân tâm.
Thở dài, gập laptop rồi kéo người Hân Nghiên ngồi vào lòng mình.
Cô vẫn còn chả hiểu gì.
- Trạch Dương không làm nữa sao? - Ừ.
- Không làm sẽ bị phạt đó, mình đã bị mấy lần rồi.
Đáng sợ lắm.
- Chỉ có cô ngốc như cậu mới bị phạt thôi.
Trạch Dương cốc nhẹ đầu Hân Nghiên rồi kéo cô năm xuống.
Hân Nghiên biết là đến giờ đi ngủ nên không có mè nheo gì mà cũng nằm xuống im lặng nhắm mắt ngay.
Tuy cả hai cùng nằm một giường nhưng đều không đụng chạm đến bên kia của đối phương.
Hân Nghiên thì thấy bình thường nhưng Trạch Dương thì khác.
Anh làm sao có thể ngủ khi Hân Nghiên đang nằm ngay bên cạnh anh cho được.
Trằn trọc mãi không thể ngủ được, Trạch Dương xoay người nhìn về phía Hân Nghiên.
Cô vẫn chưa ngủ nhưng từ lúc ở kí túc xá thì cô có hiểu một chút khi đến giờ ngủ thì không nên làm phiền người khác.
Vì thế nên cô nằm rất ngoan.
- Hân Nhi.
- Hả? Nghe thấy Trạch Dương gọi mình thì Hân Nghiên ngẩng đầu lên nhìn anh.