TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Thỏ nhỏ rất thích ngọt, thích tất cả những thứ ngon ngọt trên đời, cậu đã từng cho rằng ngọt ngào chính là hương vị tuyệt vời nhất thế gian.
Thế nhưng giờ phút này, khi ôm lấy áo sơ mi của Cố Nghịch trong ngực, cậu lại cảm thấy cái áo này còn có mị lực hơn đường ngọt nhiều.
Nó tốt đến mức nào ư?
Nói nó là món đồ tuyệt nhất trên thế giới này cũng không quá đâu.
Nhàn nhạt, có chút mát lạnh, không chán tí nào hết.
Cục lông nhỏ hạnh phúc co người trong áo, cái đuôi tròn tròn cũng đung đưa đung đưa.
...
Một người thanh niên đeo kính gọng mỏng, mặc áo thí nghiệm màu trắng không nhiễm một hạt bụi, hắn ta quan sát mỗi một chỉ tiêu thông qua giữa thấu kính, một lúc lâu sau mới vừa lòng nói: "Không tệ, tốt hơn nhiều."
Sở Tịnh: "Có thể ngưng thuốc ngủ được rồi."
"Chỉ là, nhịp tim của cậu sao lại thế này? Cao hơn lúc bình thường 0.3%, cậu đã trải qua cái gì thế?" Sở Tịnh ung dung thong thả tháo bao tay xuống, trêu ghẹo nói: "Có người yêu rồi à?"
"..."
Cố Nghịch: "Không có."
Gần đây, hắn thật sự không thể lý giải loại tình cảm này.
Lại nói tiếp, có thể không tin nhưng dù hắn ở trên màn ảnh có thể hoàn hảo khắc họa các loại tính cách phức tạp, tâm lý mâu thuẫn của người khác, nhưng ở trong cuộc sống thường ngày Cố Nghịch lại phảng phất như một kẻ không có tình cảm vậy, nội tâm tựa như một cái giếng cổ, hờ hững không chút gợn sóng.
Từ trước đến nay, Cố Nghịch vẫn luôn tự kiềm chế, trạng thái của hắn không chịu phải sự ảnh hưởng từ bất kỳ việc gì, chuyên nghiệp bình tĩnh đến đáng sợ.
Người này có thể khắc hoạ ra hình tượng phức tạp mâu thuẫn của nhân vật, sáng tạo ra vô số nhân vật kinh điển được nhiều người biết tới.
Nhưng những cảnh diễn yêu đương nhiệt tình thì chỉ cần vừa bắt đầu quay thôi là bầu không khí đã lập tức chết rồi.
Phó Tri Cẩn là người đầu tiên phát hiện ra việc này.
Phó Tri Cẩn là bạn học cấp hai của hắn, hai người biết nhau từ thuở niên thiếu, quan hệ rất thân thiết.
Phó Tri Cẩn có thể được xưng là thiên tài, dựa vào cốt truyện với đề tài số ít người thích mà một bước lên trời.
Vai chính của bộ kịch kia chính là Cố Nghịch, hai người cho nhau thành tựu, sự ăn ý đã được dưỡng qua nhiều năm.
Phó Tri Cẩn làm người kiêu ngạo, trong vòng không đặt được mấy người vào trong mắt.
Tuy nhiên, hắn ta có kiêu ngạo tư bản, bối cảnh gia đình hùng hậu, lại còn có trực giác nghệ thuật trời sinh.
Người này kiếm tiền rất được, trong túi có bao nhiêu tiền là đều nhét vào phim hết.
Là một người theo chủ nghĩ hoàn mỹ điển hình, mỗi một khung hình đều hướng đến một sự hoàn hảo nhất có thể.
Bộ phim thứ hai của mình, Phó Tri Cẩn muốn thử sức với thể loại tình yêu.
Cố Nghịch nhập vai không được, không có cách nào lý giải được động cơ này.
...!Hai thân thể dính ở bên nhau, liếc mắt đưa tình nói không ít mấy lời lan man, nhàm chán đến cực điểm.
Phó Tri Cẩn chưa bao giờ giảng diễn cho hắn, bởi vì điều đó không cần thiết, lúc bấy giờ chỉ biết trầm mặc trong chốc lát.
Còn có thể vì cái gì! Bởi vì tình yêu đó!
Lại còn nói cái gì mà nhàm chán đến cực điểm!
Không lãng mạn sao?! Không dõng dạc hùng hồn sao?!
Tuy rằng không có cách nào hiểu được, nhưng với sự tu dưỡng chức nghiệp của mình, Cố Nghịch đã hoàn hảo biểu hiện ra nhân vật trong cốt truyện..
Mỗi ánh mắt đều vô cùng đúng chỗ, đó có thể gọi là vô cùng tuyệt vời trong mắt người ngoài.
Nhưng Phó Tri Cẩn lại cay độc gần chết, hắn ta nhìn thoáng qua, biểu tình trở nên phức tạp.
Xem ra mỗi người đều có con đường riêng.
Thế là đạo diễn Phó đã phải thay đổi nam chính suốt cả một đêm.
...
Cố Nghịch lấy một cái túi trong suốt nhỏ, bên trong đựng một sợi lông tơ màu trắng bé xíu: "Giúp tôi xem một chút, đây là cái gì."
Sở Tịnh nhìn thoáng qua rồi nói: "Lông thỏ."
Cố Nghịch: "Xác định sao? Còn có khả năng nào khác không?"
"Xác định." Sở Tịnh xoa xoa huyệt thái dương, nhắm mắt dưỡng thần: "Tôi ngây người trong phòng thí nghiệm này lâu như vậy rồi, vẫn còn phân biệt được đâu là lông của động vật nhỏ."
Có thể là trong động đã từng có thỏ con chạy vào.
Cố Nghịch nghĩ thầm.
Về đến nhà, Cố Nghịch mở tủ quần áo ra, cầm một cái áo sơ mi lên, lúc đóng tủ lại thì động tác của hắn lại dừng một chút.
Hắn thiếu mất một cái áo.
Tại khách sạn yêu quái, thỏ con ôm áo sơ mi của Cố Nghịch, lười biếng mà rụt mình ở bên trong ngây người suốt cả ngày.
Vừa tỉnh dậy cái là lại nhịn không được mà ngửi ngửi.
Dường như hơi thở đã nhạt đi một chút rồi, nó không nhịn được lấy móng thỏ ôm sát vào lòng, luyến tiếc buông ra.
Hai ngày này, Bạch Phó Tinh vẫn luôn trong hình thái cục lông nhỏ, một bên ăn đường, một bên sống mơ mơ màng màng rụt người trong cái áo kia.
Ngày tháng xa hoa dâm dật, vô tri vô giác.
Mãi đến ngày thứ ba, hơi thở trên áo có chút phai nhạt.
Hai tai thỏ con mới giật giật, hóa thành hình người, nghĩ cách dời lực chú ý của mình đi.
Áo sơ mi của Cố Nghịch quá lớn, sau khi cậu mặc vào thì thấy chẳng ra cái gì cả, thế nên chỉ có thể thắt nút cái áo lại trên tay mình rồi kiêu ngạo chạy tới chạy lui trong khách sạn.
Lầu một của khách sạn lại có người kể chuyện xưa, Bạch Phó Tinh uể oải ỉu xìu ghé vào trên bàn nghe.
"Tiểu yêu quái xoay người ngăn đối phương lại..." Người kể chuyện dừng lại một chút rồi nói: "Hôm nay tâm trạng của tôi tốt, để tôi kể chi tiết cho các người nghe."
Người nghe nghe vậy thì nín thở ngưng thần, hai mắt phát sáng.
"Tiểu yêu quái nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo của người nọ, xúc cảm trong tay vô cùng rắn chắn, hắn chỉ cảm thấy tim mình đập nhanh, trong lúc nhất thời không kìm nén được, xoay người đè lại, cùng người nọ một đêm nồng nàn."
Quá k1ch thích rồi, những yêu quái đang nghe đều hưng phấn đến mức lộ cả đuôi ra.
Chỉ có mỗi Bạch Phó Tinh là vùi đầu vào cánh tay, mặt nhỏ đỏ bừng.
Người này nói lung tung mấy thứ không đứng đắn gì vậy chứ.
Chuyện xưa cũng nghe không vào được nữa, Bạch Phó Tinh đi tìm Tra Tra chơi cờ.
Đặt mấy quân cờ xuống dưới, Bạch Phó Tinh lười biếng vươn tay.
"Lại thua rồi!" Tra Tra thở phì phò cho cậu một viên kẹo đậu phộng, lúc vô tình giương mắt nhìn lên thì sắc mặt lập tức trở nên kỳ lạ.
Bạch Phó Tinh khó hiểu nói: "Làm sao vậy?"
Thì thầm: "...!Lỗ tai của cậu lại mọc ra rồi."
Bạch Phó Tinh thu lỗ tai lại.
Vẻ mặt Tra Tra kỳ dị: "Có phải cậu bị bệnh rồi không? Sao lại cứ liên tục lộ tai ra thế?"
"Cậu không hiểu đâu." Bạch Phó Tinh bình tĩnh nói: "Tôi cố ý đấy."
Lại qua một ngày, hơi thở trên áo sơ mi đã hoàn toàn biến mất, dời lực chú ý đi cũng không làm nên chuyện gì.
Bạn đang đọc bộ truyện Hướng Dẫn Nuôi Dưỡng Cục Lông Nhỏ Dính Người tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Hướng Dẫn Nuôi Dưỡng Cục Lông Nhỏ Dính Người, truyện Hướng Dẫn Nuôi Dưỡng Cục Lông Nhỏ Dính Người , đọc truyện Hướng Dẫn Nuôi Dưỡng Cục Lông Nhỏ Dính Người full , Hướng Dẫn Nuôi Dưỡng Cục Lông Nhỏ Dính Người full , Hướng Dẫn Nuôi Dưỡng Cục Lông Nhỏ Dính Người chương mới