“Tin.” Kiều Thiều nói trong lòng: Tin cậu là tên đại lừa đảo!
Hạ Thâm cũng dựa sát vào, khoảng cách giữa hai người rất gần: “Trong cặp mắt của cậu tràn ngập sự không tín nhiệm.”
Một bàn tay chặn ngay mặt, đẩy người ra xa: “Cậu nhìn lầm rồi.”
Hạ Thâm nghiêng đầu, ánh mắt lộ ra giữa những khe hở: “Lúc này bên trong lại tràn ngập ghét bỏ.”
Kiều Thiều chăm chú nhìn hắn: Cũng không tệ, còn biết nhìn mắt đoán ý!
Lúc này Hạ Thâm như phát hiện ra điều gì, nắm lấy tay Kiều Thiều: “Sao đến tay cậu cũng nhỏ như vậy…”
Tay hai người trái ngược nhau, một thon dài thẳng tắp, một trắng nõn gầy yếu, để cùng một chỗ, tay người trước còn dài hơn tay người sau một lóng.
“Còn trắng nữa.” Hạ Thâm bổ sung thêm một câu.
Hỏa khí Kiều Thiều dâng lên, dùng sức cầm tay hắn, muốn cho người nào đó mở mang tầm mắt.
“Hai người…” Giọng nam lạnh như băng vang lên: “Chú ý một chút.”
Kiều Thiều và Hạ Thâm đồng loạt quay đầu, thấy được giáo bá đang cắm tay túi quần, miệng ngậm cọng cỏ.
Thần thái Lâu Kiêu lạnh lùng, con ngươi tối đen dừng trên hai bàn tay đang nắm chặt, cũng không biết có thấy rõ hay không.
Hạ Thâm hồn nhiên ngây thơ: “Chú ý cái gì?”
Lâu Kiêu ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Nắm mười ngón, là chuyện tình nhân mới làm đúng chứ?”
Kiều Thiều trần mặc nửa giây, bùng nổ, y giơ tay mình và Hạ Thâm lên, đưa tới trước mặt tên mù, nói: “Không có nắm mười ngón! Là tôi cầm tay cậu ta!”
Tên mù này còn không thấy rõ vị trí ngón tay!
Nhưng bạn học Kiều Thiều đáng thương quên mình là một người què, một bước bùng nổ này, nháy mắt chỉ còn một chân không cân bằng được.
Hạ Thâm vươn cánh tay ra, đỡ lên trước khi người ngã sấp xuống.
Vì lúc nãy hai người đang nắm tay, Kiều Thiều có nhỏ con đến mấy nhưng dù gì cũng là nam sinh, lực đạo kéo lại không nhỏ, vì thế Hạ Thâm cũng đứng không vững.
Kết quả là…
Lâu Kiêu từ trên cao nhìn xuống hai con người đo đường phía dưới, phun cọng cỏ trong miệng ra : “Lão Hạ, giường tôi cho cậu, hai người có thể về ký túc xá.”
Kiều Thiều đang đè trên ngực Hạ Thâm dại ra.
Hạ Thâm còn cười được, nói với Lâu Kiêu : “Kéo lên dùm cái.”
Hạ Thâm nhìn y : “Chân sao rồi, không bị thương chứ?”
Vừa nãy Hạ Thâm lót nền, Kiều Thiều không bị gì.
Kiều Thiều nói : “Không sao.”
Hạ Thâm : “Đừng để ý Lâu Kiêu, miệng cậu ta lúc nào cũng chơi xe lửa.”
Kiều Thiều dừng lại, hỏi : “Cậu sao rồi, có bị thương không?”
Cái gì mà nắm mười ngón cái gì mà giường ký túc xá, Kiều Thiều chưa thông lắm, y chỉ để ý Hạ Thâm ngã có bị gì hay không.
“Nếu lão Lâu đè tôi một phát, chắc giờ tôi đã vào bệnh viện rồi, còn cậu á hả.” Hạ Thâm vỗ vỗ đầu Kiều Thiều : “Còn cần cố gắng.”
Kiều Thiều : “…”
Còn cà khịa được, xem ra vẫn ổn!
Toàn bộ hành trình Lâu Kiêu vẫn là mắt cá chết, trước khi đi còn bỏ một câu : “Khi nào kết hôn cũng đừng gửi thiệp mời cho tôi.”
Đầu Kiều Thiều đầy dấu chấm hỏi, chờ giáo bá đi xa mới hỏi Hạ Thâm : “Lâu Kiêu có ý gì thế?”
Hạ Thâm nói : “Cậu ta cứ thích dối lòng, đại khái trong thâm tâm muốn lúc chúng ta kết hôn nhớ gửi thiệp ấy.”
Kiều Thiều càng ngu người : “Kết hôn gì cơ? Chúng ta mới cao nhất!”
Hạ Thâm nói : “Mười năm sau nhất định chúng ta phải kết hôn.”
Đầu óc Kiều Thiều càng thêm khét lẹt : “Nhưng sao bây giờ lại nói chuyện của mười năm sau?”
Hạ Thâm nói đến có đạo lý : “Ai mà biết, năm nào Lâu Kiêu cũng thi được hạng nhất đếm ngược, chắc đầu óc cũng ngược đi.”
Ờ ha…
Ngôn luận đúng lý hợp tình, nhất thời Kiều Thiều không biết phản bác thế nào.
Đến phòng học, Hạ Thâm ngáp một cái sau đó liền gục ngã.
Tư thế ngủ của người kia không giống khi hai người mới gặp, hắn không quay mặt qua cửa sổ nữa, mà quay qua Kiều Thiều, sau khi nhắm mắt lại, bỗng khuôn mặt lộ ra chút tái nhợt và mệt mỏi.
Kiều Thiều nhìn hắn một hồi, than thở: “Sao mà đày đọa.”
Game có gì hay ho đâu, chơi mệt mỏi như vậy mà còn là trò chơi sao.
Hai tiết đầu thứ tư là tiếng Anh, đại khái thì đây là môn mà Kiều Thiều giỏi nhất.
Khi còn bé thường đi theo ông nội bay khắp nơi, rất nhiều lúc ông nội không dùng tiếng Trung nói chuyện. Cho nên ba ngôn ngữ Anh Pháp Đức y đều biết, trong đó tiếng Anh là tốt nhất.
Hơn nữa trường trước mà Kiều Thiều học, tiến độ dạy tiếng Anh so với trường bình thường nhanh hơn rất nhiều, chẳng sợ bỏ nhiều tiết như vậy cũng không sợ không kịp kiến thức như mấy môn khác.
Tiết đầu tiên giảng bài trong sách giáo khoa, vì rất đơn giản nên Kiều Thiều có chút thất thần.
Hóa ra thứ đã hiểu sẽ nghe không vào a, hơn nữa phát âm của giáo viên có chút…
Êayy, tập trung tinh thần, không được khinh thường!