"Bởi vì Thụy Vương gia là người có thực lực nhất thống bốn nước."
Đem chất lỏng màu hồng trong bình thủy tinh ở trước mắt hắn đung đưa, lóe sáng hấp dẫn, gương mặt Mặc Kỳ Thụy vẫn lạnh đột nhiên hít sâu một hơi.
"Ta sẽ suy nghĩ."
"Được, lọ ‘ Vong ưu ’ này, đưa cho Thụy Vương gia trước."
Tam cô nương nhìn ra ý chí của hắn dao động, cố ý đem thuốc lưu lại.
Móng tay màu hồng nhạt nhẹ nhàng đập lên thân bình thủy tinh, "Nếu như Thụy Vương gia không muốn để cho Quý tiểu thư chính mắt thấy cảnh diệt quốc, không bằng sớm cho nàng uống Vong Ưu."
Mặc Kỳ Thụy nhìn bình nhỏ tinh xảo trước mắt, không trả lời.
......
——— ————
Thời điểm Đoan Mộc Ly bận rộn chính sự, Quý Ngữ Hàm bình thường một mình ở trong cung hoảng.
Hoàng cung rất lớn, nhưng mà mỗi ngày nàng đều có mấy nơi nhất định phải đi, dĩ nhiên đều là nơi cố định.
Hôm nay, nàng đi ngang qua căn phòng mà mỗi ngày đều sử dụng lò sưởi, ngoài ý muốn thấy Mặc Kỳ Thụy đứng ở bên cửa sổ.
"Thụy Vương gia?"
Nàng tò mò đi tới, "Sao hôm nay lại hăng hái ra ngoài đi dạo vậy?"
Vị khối băng đại soái ca này phần lớn thời gian mỗi ngày đều ở trong phòng, nghiên cứu từng loại từng loại dược phẩm, rất ít khi thấy hắn ra cửa.
Thanh âm Mặc Kỳ Thụy vẫn lãnh khốc như trước, "Cách vách rất ồn."
Phốc......
Quý Ngữ Hàm bật cười hỏi hắn, "Phi Phi lại đang hát àh? Không bằng ngươi dời đến cung khác ở đi."
"Không cần, " Mặc Kỳ Thụy nhìn nụ cười của nàng, "Dù sao hắn cũng chỉ hát ban ngày."
Ánh mắt không lưu dấu vết liếc qua Tiểu Trong Suốt tựa hồ như đang ngủ, hắn mở miệng, "Đi vào ngồi một chút."
Hai người mới ngồi bên cạnh bàn ổn định, Mặc Kỳ Thụy đưa tay rót ly trà đưa qua, "Ta vẫn nợ ngươi một câu cám ơn."
"A?"
Quý Ngữ Hàm mờ mịt, "Cám ơn cái gì?"
"Ngươi cho ta một Tiên Hạc Quả."
"A...... Có sao."
Quý Ngữ Hàm ngượng ngùng cười cười, "Nhưng mà cũng không phải là công lao của ta, " Nàng chỉ trộm Tiểu Trong Suốt ở đỉnh đầu,
"Là tên tiểu tử này lợi hại."
"Bất kể nói thế nào, là ngươi đã cứu ta một mạng, " Mặc Kỳ Thụy nhìn nàng thật sâu, "Nếu không ta rất nhanh sẽ bị hàn độc phát tác mà chết."
Ách...... Sao có cảm giác nghiêm túc vậy?
Quý Ngữ Hàm ngượng ngùng cười cười, "Đều là bằng hữu mà."
Mặc Kỳ Thụy không trả lời, nhìn nàng một lát, rốt cục lại mở miệng.
"Lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, cảm giác giống như tiểu hồ ly không cẩn thận rơi vào trong nước, lại thật vất vả bò ra."
"......" Quý Ngữ Hàm rơi lệ.
Nàng lúc ấy đúng là rất chật vật, nhưng hắn làm gì nhớ rõ như vậy, hic hic.
Hắn khi đó chính là đột nhiên từ trong mộ đi ra, nhìn quỷ khí xâm nhập......
"Hơn nữa còn là tiểu hồ ly lá gan rất nhỏ." Mặc Kỳ Thụy đột nhiên lại thêm một câu.
"......" Rõ ràng là hắn rất giống quỷ! Hu hu......
Nhớ lại tình cảnh lúc ấy, vẻ mặt khối băng hiếm khi có được chút ôn nhu, "Chỉ là theo ngươi nói mấy câu, ta mới phát hiện ta nhìn sai, ngươi không phải là tiểu hồ ly, mà là con thỏ nhỏ."
Quý Ngữ Hàm bi phẫn uống trà.
Tại sao nhất định phải dùng động vật so sánh vậy!
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!