TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN

Hoàng Thượng, Không Thể Ăn Ta

Chương 142: Sắc Tâm Mênh Mông, Sắc Đảm Quá Thiếu


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Chuyện kể rằng từ lúc Phi Phi bị Phó bảo chủ của Khiếu Thiên Bảo "mua" về tay xong... Hắn liền lâm vào tình trạng u mê kéo dài.

Đây thật sự là chuyện thường tình của đời người thôi...

Lúc Phó bảo chủ Khiếu Thiên Bảo mới năm tuổi, chính hắn cũng mới mười tuổi, có thể nói là từ nhỏ hai người đã cùng nhau lớn lên.

Bởi vì mỗi lần Phó bảo chủ nhìn thấy hắn đều kích động quá độ, thấy thế nào cũng rất không giống người bình thường, cho nên Phi Phi vẫn kêu "Hắn" là Tiểu Trừu Trừu.

Theo tuổi tác dần lớn lên, Tiểu Trừu Trừu càng lớn càng đàn ông, "Đàn ông" nhanh nhẹn dũng mãnh mà hắn đã quen nhìn thấy hiện tại lại đột nhiên gỡ hầu kết xuống, nũng nịu nói với hắn, nàng là nữ ...

Kỳ thật Phi Phi không trực tiếp rút gân, đã thực kiên cường ...

Sắp thanh tỉnh Phi Phi cảm thấy chính mình có nguy hiểm.

Kỳ thật hiện tại hắn đầu óc còn mơ hồ, cũng tạm thời không nhớ tới chuyện phía trước, chỉ là tính cảnh giác của người luyện võ nói cho hắn, hắn đang bị nhìn chằm chằm.

Mục tiêu của kẻ địch là nhắm ngay ngực hắn, hiện tại tựa hồ đang dùng một loại ánh mắt thực hung hãn nhìn chằm chằm mục tiêu này.

Bại lộ rõ ràng như vậy, thế mà lại còn muốn ám toán hắn?

Cười lạnh một tiếng, còn chưa thực thanh tỉnh Phi Phi mạnh mẽ mở mắt ra, muốn thấy rõ kẻ địch.

Sau đó hắn liền thấy Tiểu Trừu Trừu kia trưng ra gương mặt quen thuộc...

Không đúng, khuôn mặt đàn ông này quả thật là Tiểu Trừu Trừu, nhưng ánh mắt kia...

Ánh mắt mãnh liệt chăm chú vào ngực hắn, rõ ràng đang viết "Ta thực vừa ý ngươi", đôi mắt híp lại...

Phi Phi cảm thấy một trận khí huyết cuồn cuộn, cổ họng đã cảm thấy một cỗ tanh ngọt.

Kỳ thật hộc máu là chuyện thực dễ dàng mà...

"Bảo chủ, ngươi tỉnh rồi?!"

Giọng kêu nũng nịu phát ra, gương mặt đàn ông lộ ra vẻ co quắp, luống cuống tay chân lau lau nước miếng, thân hình Tiểu Trừu Trừu vạm vỡ, vẻ mặt lại ngượng nghịu đứng ở một bên...

Động tác liên tiếp này làm cho Phi Phi vừa mới thanh tỉnh bị đả kích trầm trọng...

Hai mắt tối sầm, vừa chống đỡ một nửa thân mình lại ngã về trên giường.

Không được, không thể choáng váng!

Phi Phi cắn răng nhắc nhở chính mình.

Nếu hắn lại ngất xỉu, ngực mình sẽ lại bị nhìn!

Khụ, nam nhân thì sao chứ, nam nhân cũng có "Băng thanh ngọc khiết" đó...

Mang tâm lý kiên định "Bảo vệ trong sạch", rốt cục Phi Phi cũng nhịn qua được trận mê muội này.

Chờ hơi thở khôi phục không tệ lắm, chuyện đầu tiên cần phải làm chính là dùng sức lôi kéo vạt áo, bảo hộ "Trong sạch".

Nhưng chờ khi hắn cúi đầu ——

Quần áo mặc trên người vẫn còn hoàn hảo?

Ngay cả cổ áo cũng không lộn xộn, một chút "Cảnh xuân" cũng chưa lộ ra.

Vậy vừa rồi nàng nhìn cái gì đấy?

Chẳng lẽ quần áo hắn có chỗ nào rách một lỗ, chỉ là hắn còn chưa phát hiện?

Càng nghĩ càng lo lắng, Phi Phi đơn giản trực tiếp hỏi nàng, "Ngươi nhìn cái gì đấy?"

"... Cơ ngực." Phó bảo chủ nuốt nước miếng xuống trả lời.

"..."

Phi Phi kinh ngạc, nhanh chóng kéo chăn che trước ngực mình.

Nhưng hắn lập tức liền ý thức được động tác này... Thật sự là quá khoa trương mà, cho nên hắn cứng ngắc nâng mặt, dùng giọng điệu như đang xem xét học hỏi nói, "Cái chăn này chất liệu thật tốt đó."

"Đúng vậy."

Phó bảo chủ máy móc trả lời, ánh mắt vẫn chăm chú vào trên người Phi Phi.

Phi Phi phát hỏa, "Cách một lớp chăn ngươi vẫn có thể nhìn thấy?"

"..." Trên mặt đàn ông lộ ra vẻ rối rắm.

"... Có chuyện thì nói!"

"Khụ, kỳ thật thuộc hạ đã làm được ..."

Do dự nhìn mắt Phi Phi, Phó bảo chủ vẫn thành thật thừa nhận, "Đã đạt được cảnh giới dù trong mắt không thấy cơ ngực, trong lòng cũng có thể nhìn ra cơ ngực!"

Nói một cách khác, mặc kệ bảo chủ hắn phủ kín bao nhiêu chăn, nàng vẫn có thể muốn nhìn cái gì thì ra cái đó...

"..." Hai mắt Phi Phi tối sầm, hỏng mất mà hôn mê bất tỉnh.

Lúc này hắn không cần kiên trì chịu đựng, dù sao mặc kệ giãy dụa thế nào, đậu hủ vẫn nhất định đều bị ăn rồi...

Khi Phi Phi tỉnh lại, đã cảm thấy cuộc sống không còn hy vọng gì nữa rồi, hơi thở mong manh mở miệng, "Hiện tại ngươi đang dịch dung?"

"Phải."

"Bỏ mặt nạ xuống, cho ta nhìn xem ngươi là cái dạng gì."

Phi Phi đầy ngập bi phẫn, "Ta sợ sau khi ta bị tức chết, không biết nên tìm ai báo thù."

"Bảo chủ, ngươi thật tổn thương trái tim ta mà ..."

Phó bảo chủ thực ai oán, nước mắt tí tách lăn dài trên má..."Có thể cho ta ăn chút đậu hủ bồi bổ hay không?"

Phi Phi sắp hỏng mất, "Ngươi đổi khuôn mặt đi rồi hãy nói chuyện với ta!"

Vì suy nghĩ cho cuộc sống lâu dài với Phi Phi, Phó bảo chủ lấy viên thuốc thơm mát ra đặt trên khăn mặt bôi bôi lên mặt, bóc mặt nạ ra.

"Hình như là khuôn mặt này đó?"

Đã rất lâu Phó bảo chủ chưa dỡ lớp ngụy trang xuống, đã sắp quên mình mang bao nhiêu lớp mặt nạ ...

Phi Phi nhìn khuôn mặt trước mắt này, tức giận nói, "Không phải!"

"A."

Lại bôi bôi... Lại bôi bôi?

Sao không bóc mặt nạ ra được?

Lấy gương đồng qua nhìn xem, Phó bảo chủ gật đầu, "Đây chính là mặt của ta nè!"

Phi Phi cảm giác mình bị nghẹn ở cổ, nhìn nàng như nhìn yêu quái, "Ngươi trông như vậy?"

Bạn đang đọc bộ truyện Hoàng Thượng, Không Thể Ăn Ta tại truyen35.shop

Câu nói tướng sinh ra từ tâm này... Cũng không thể hoàn toàn tin tưởng.

Ví như vợ chồng Đoan Mộc Ly bọn họ, đều là bộ dáng hoàn toàn không xứng với cá tính, mà Phó bảo chủ... Cũng là như thế...

Từ khuôn mặt đàn ông lúc trước giờ đến khuôn mặt nhỏ nhắn nhu nhược ai thấy cũng thích trước mắt này, chênh lệch thật lớn khiến trước mắt Phi Phi đều nổi đom đóm.

Trời, đây là nhân sinh gì vậy!

Phi Phi còn đang bi phẫn, Phó bảo chủ liền nhân cơ hội tiếp tục chảy nước miếng.

Nàng vẫn thực thẳng thắn thừa nhận... Nàng là một sắc nữ không hơn không kém.

Nhớ đến năm nàng mới hai tuổi, cũng đã bị bảo chủ bảy tuổi làm cho nổi lên nước miếng, còn vì nghiệp lớn sỗ sàng của nàng, lúc năm tuổi dịch dung trà trộn vào Khiếu Thiên Bảo.

Nhưng nhiều năm đã trôi qua, bảo chủ vẫn thực an toàn, không bị nàng "Lạt thủ tồi hoa".

Về phần nguyên nhân... Đây là nỗi hận lớn nhất trong lòng của nàng!

Làm một sắc nữ, bi kịch nhất chính là có một nỗi lòng sắc tâm mênh mông, nhưng chút ít sắc đảm cũng không có.

Nàng cứ như thế này, ôm ấp một tấm lòng vui vẻ phù phù phù phù toát ra sắc tâm, lại trèo tường đập bàn cũng không tìm thấy chút sắc đảm nào...

Cho nên nhiều năm đã qua, nàng vẫn chậm chạp không nâng dậy nổi dũng khí để xuống tay, chỉ có thể bóp cổ tay nhìn khối đậu hủ bảo chủ lúc ẩn lúc hiện ngay trước mắt, lúc ẩn lúc hiện, phí công chảy nước miếng.

Nhưng hiện tại nàng gặp may!

Đoan Mộc Ly thật sự là người tốt mà! Lại có thể nghĩ đến việc xem bảo chủ bọn họ như đồ vật bán đi!

Đây...

Hiện tại bảo chủ là người của nàng, nàng không dám tự mình nhào qua, nhưng cũng có thể gọi hắn nhào lại đây chứ?

Trong lòng luân chuyển những ý nghĩ tốt đẹp, Phi Phi đã ngồi dậy, từ trên giường bước xuống.

"Ta đi đây!"

Phó bảo chủ nháy mắt từ trong ảo tưởng hoàn hồn, đậu hủ muốn chạy?

——————

"Chờ một chút!"

Phó bảo chủ vội vàng gọi hắn lại, "Đậu... Bảo chủ, ngươi đã là người của ta!"

"..." Phi Phi nổi giận, "Ngươi đã xuống tay rồi?!"

"Chưa đâu." Phó bảo chủ vô cùng đáng tiếc.

Nhưng thật ra nàng rất muốn "Xuống tay" đó, chỉ là nàng không có sắc đảm, aizzz.

"Bảo chủ, ý ta là ta đã mua ngươi từ trên tay Đoan Mộc."

Phi Phi vừa nghĩ tới Đoan Mộc Ly liền lửa giận đầy bụng, muốn tìm người đánh nhau phát tiết một chút.

"Tiểu Trừu Trừu, gần đây ngươi luyện võ công thế nào? Tỷ thí tỷ thí!"

"Được!"

Từ nhỏ đến lớn hai người thường xuyên đánh nhau như vậy, Phó bảo chủ lập tức gật đầu đồng ý.

Phi Phi cũng nâng tay lên, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn điềm đạm đáng yêu trước mắt...

"Không đánh!"

Phi Phi thật buồn bực.

Đây là chuyện gì chứ, huynh đệ từ nhỏ cùng nhau lớn lên liền biến thành tiểu cô nương nhìn thấy hắn sẽ chảy nước miếng?

Phó bảo chủ ngồi xuống bên người hắn, "Bảo chủ... Ta biết ngươi thích Quý tiểu thư, nhưng cho ta một cơ hội theo đuổi ngươi đi."

Phi Phi hoài nghi nhìn nàng, "Không phải cho ngươi một cơ hội ăn đậu hủ của ta?"

Phó bảo chủ ngượng ngùng, "Bảo chủ, ngươi nói thực rõ ràng ..."

"... Là sắc tâm của ngươi quá rõ ràng!"

"..." Phó bảo chủ thực xấu hổ thu hồi tầm mắt.

Aizzz, thật sự hôm nay tâm tình rất kích động ...

Thấy nàng thu hồi ánh mắt, ngược lại Phi Phi có chút hối hận.

Bình thường đã quen lòng ngay dạ thẳng với nàng, hiện tại nàng khôi phục nữ trang, hắn lại nói như vậy thật giống như rất đả kích người.

"Khụ, Nguyệt Tịch." Phi Phi gọi nàng.

"Bảo chủ, ngươi đang gọi ai?"

Phó bảo chủ mờ mịt nhìn xem bốn phía, không có người khác đến mà.

"..."

Gân xanh trên thái dương Phi Phi dựng thẳng đứng, "Ta đang gọi ngươi! Không phải ngươi tên là Nguyệt Tịch sao?"

"..."

Phó bảo chủ thập phần xấu hổ, cảm thấy chính mình thực dọa người, "Ta nghe bảo chủ gọi ta Tiểu Trừu Trừu nghe riết quen rồi, hơn nữa rất nhiều năm không có người gọi ta như vậy, nhất thời đã quên..."

Nàng ăn ngay nói thật, Phi Phi lại nghe hơi hơi sửng sốt, "Nguyệt Tịch, vì sao ngươi muốn giả dạng làm nam nhân đến Khiếu Thiên Bảo?"

"Lúc ấy lão bảo chủ vẫn đang tại vị, nói trong Bảo chỉ nhận nam nhân."

"Vậy sao lại muốn trà trộn vào?"

"..." Phó bảo chủ thật cẩn thận liếc hắn một cái, "Ta ở trong núi chảy nước miếng ba năm, chờ khi sư phụ cho phép ta xuống núi, ta liền đến Khiếu Thiên Bảo."

Nàng chính là muốn mỗi ngày đều nhìn thấy bảo chủ đó...

Phi Phi không biết mình nên tức hay nên cười.

Vì là tổ chức sát thủ, trong Khiếu Thiên Bảo đều bắt đầu huấn luyện từ khi còn bé, hơn nữa cực kỳ khắc nghiệt, tuyệt đại đa số đứa nhỏ đều chịu đựng không nổi thống khổ, nửa đường rời khỏi.

Trong đám người được huấn luyện lúc ấy nàng ít tuổi nhất, một tiểu nha đầu, liền vì mỗi ngày có thể chảy nước miếng với hắn mà chịu đựng được huấn luyện của Khiếu Thiên Bảo?

Năm tuổi nàng vào Bảo, hiện tại đã qua mười năm.

Giả trang nam nhân mười năm, giả đến ngay cả nghe thấy tên của mình cũng không có phản ứng, nàng là sắc tâm kiên định, hay là...

"Ngu ngốc." Phi Phi phê bình.

Ngoài miệng mắng nàng, trong lòng lại trăm mối tơ vò.

Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Hoàng Thượng, Không Thể Ăn Ta, truyện Hoàng Thượng, Không Thể Ăn Ta , đọc truyện Hoàng Thượng, Không Thể Ăn Ta full , Hoàng Thượng, Không Thể Ăn Ta full , Hoàng Thượng, Không Thể Ăn Ta chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top