Không Không bắt đầu đối với bản lĩnh này của Dạ Cẩm cảm thấy hứng thú, "Cũng không biết năm đó Dạ Cẩm rốt cuộc có kỳ ngộ gì, có phải xông qua được mấy bức tường này, chúng ta cũng có thể xuyên tới xuyên lui như vậy?"
"Nói không chừng bảo tàng chính là cái này!" Những người khác cũng rất phấn chấn.
Đoan Mộc Ly nhìn chung quanh thạch thất, "Nơi này có lẽ căn bản không có bảo tàng thần kỳ gì cả."
"Tại sao?" Tất cả mọi người không thể nào tiếp nhận điều phỏng đoán này, cùng kêu lên hỏi.
"Các ngươi có nhớ sợi lụa làm bằng tơ vàng ngân tuyến kia không?"
"Nhớ, " Phi Phi tức giận nói, "Sợi lụa rất cổ quái viết hai chữ ‘ Vô dụng ’, chữ viết còn rất khó nhìn."
"Không sai, " Đoan Mộc Ly cười nói, " Rất khó coi giống như bức họa kia."
"......" Mọi người như bị sét đánh, "Ngươi nói chữ viết cùng vẽ bức họa đó chính là một người?"
"Rất có thể."
"......"
Quý Ngữ Hàm muốn khóc, "Cho nên hai chữ vô dụng kia nói là nơi này giấu bảo vật vô dụng? Chúng ta là vận khí tốt, nếu không, muốn xông qua những gian thạch thất này sẽ rất chết thảm......"
Hoàn toàn là đùa giỡn người chơi......
Mọi người nhìn theo Oa Oa vẫn sôi nổi theo sát bọn họ.
Đứa nhỏ đáng yêu như thế, chủ nhân chắc không phải là người xấu xa như vậy?
Cũng không nhất định......
Tất cả mọi người nhìn về phía Quý Ngữ Hàm rất khả ái cùng người bên cạnh nàng Đoan Mộc Ly thật sự là rất không khả ái.
Mọi việc vẫn có ngoài ý muốn......
"Vô dụng hay có tác dụng, ta vẫn muốn đi tiếp!" Phi Phi mở miệng trước tỏ thái độ.
"Đúng!" Những người khác cũng gật đầu đồng ý.
Cuộc sống của bọn họ đã rất mãn nguyện, cũng không thiếu cái gì, cho nên đối với bảo tàng hứng thú không quá lớn, ngược lại lòng hiếu kỳ tràn đầy mười phần, không giải câu đố này là không thể.
"Thật ra thì ý chính lời của ta là rất không cam tâm, " Không Không thẳng thắn, "Ta vẫn hi vọng chỗ này có thể mang ta đến hiện đại."
"Sao ngươi đối với hiện đại lại hiếu kỳ như vậy?" Tất cả mọi người kinh ngạc.
Mặc dù nghe Quý Ngữ Hàm nói, hiện đại quả thật rất mới mẻ, có thể đi chơi một lần đương nhiên được, không đi cũng không sao, họ không giống như Không Không muốn đến hiện đại lại rầu rỉ như vậy.
Không Không băn khoăn nhìn bọn họ, sau đó chẳng qua là than thở, không lên tiếng.
"Sao ngươi lại dây dưa như vậy!" Phi Phi mắng hắn, "Có lời thì nói nhanh lên !"
Nói thì nói, ai sợ ai!
Không Không bất mãn, nói thẳng, "Ta muốn đi mua tóc giả!"
"......" Thật là chí hướng xa vời......
Từng đợt sét đánh xuống, mọi người suýt nữa đứng không được.
Không Không lại không hề cảm thấy ý nghĩ của mình kỳ quặc, giải thích, "Ta không muốn tiếp tục giả làm hòa thượng, nhưng mà tóc còn phải thời gian rất lâu mới có thể mọc ra, cho nên vẫn muốn mua tóc giả như Quý tiểu thư nói."
"......" Quý Ngữ Hàm rưng rưng dựa vào vào trong ngực Đoan Mộc Ly, hu hu...... Sớm biết như vậy nàng cũng sẽ không phổ cập cho bọn họ biết đồ dùng thông dụng hiện đại!
Phát hiện "Lý tưởng" của mình không được đồng tình, Không Không rất bất mãn kháng nghị, "Cái này gọi là lòng thích cái đẹp, ai ai cũng có!"
"......" Mấy nam nhân nhịn không được đánh hội đồng Không Không.
"Lại đánh nhau?"
Thanh âm xa lạ như không quan tâm ở cách đó không xa vang lên.
Mọi người ngẩng đầu, nhìn thiếu niên xa lạ đang đi tới, "Dạ Cẩm?"
"Là ta." Dạ Cẩm Đã đổi một bộ dáng mới tâm tình rất tốt đi tới, "Rốt cục thoát khỏi khuôn mặt trẻ con đó rồi."
"......" Quý Ngữ Hàm rất muốn chảy nước miếng, "Ngươi có thể so sánh với Đoan Mộc Hồng thử xem, người nào yêu nghiệt hơn."
"Tiểu Quả Quả?" Đoan Mộc Ly cười ôm chặt nàng, gần sát bên tai nàng thấp giọng gọi nàng.
"...... Nhưng mà đẹp nhất vẫn là chàng!" Quý Ngữ Hàm lập tức dùng vẻ mặt chân thành nhìn lão công nhà mình.
Hu hu, Đoan Mộc Ly thật sự rất đẹp, chẳng qua là không yêu mị mà thôi, nếu không lúc nàng lần đầu tiên nhìn thấy hắn cũng sẽ không cho đó là một mỹ nhân đang tắm a!
Chuyện cũ khiến cho nàng rơi lệ a......
Đổi lại hình tượng khiến cho mình hết sức hài lòng, tâm tình Dạ Cẩm hết sức không tệ đi về phía gian thạch thất mới phát hiện.
"So với Tam cô nương hàng năm là một gương mặt, ta vẫn là thích như bây giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể biến đổi hình tượng."
Mọi người im lặng theo sát đi theo.
Đúng vậy, bất quá điều kiện tiên quyết là phải "Tự sát" một lần......
Khi Dạ Cẩm đang nói chuyện thì chạy tới vách tường trước mặt.
Bởi vì trên vách tường không có bức họa nào gợi ý, hắn thử dò xét định dùng nội lực đẩy một cái.
Ngoài dự liệu của hắn, tường này giống như là căn bản hoạt động, dường như tay của hắn mới vừa chạm vào, vách tường liền bắt đầu chậm chạp xoay tròn.
Dạ Cẩm dùng sức quá mạnh, vách tường chuyển động mở ra, hắn thiếu chút nữa ngã vào,
Tất cả mọi người lo lắng bên trong có bố trí cơ quan quỷ dị, vội vàng xông tới ——
Ách...... Mọi người giữ vững tư thế tiến lên, sững sờ tại chỗ.
Bên kia có người......
Đúng vậy, cửa mở ra, bên kia có người.
Người ở bên kia cũng không tốt gì hơn so với bọn họ, cũng đang không dám tin nhìn bọn họ, con ngươi cũng sắp trừng đi ra.
Người của hai bên hóa đá liếc nhìn nhau, Đoan Mộc Ly khôi phục lại bình tĩnh trước tiên.
Đạp mạnh Phi Phi một cước đem hắn tỉnh lại, lại đem Oa Oa đứng trên mặt đất, vẫn hoang mang nhặt lên, thả vào trong ví bên hông Quý Ngữ Hàm
Sau đó Đoan Mộc Ly cũng rất ôn nhu hôn nhẹ nương tử bảo bối trong ngực, muốn cho nàng hoàn hồn.
...... Đãi ngộ khác biệt quá rõ ràng.
Bạn bị đạp tỉnh cũng không phải là người tốt...... Cho nên cũng dùng phương pháp giống như vậy đánh thức Không Không.
Một đám người không có một chút lương thiện, một đạp rồi cứ một đạp, đem những người khác đánh thức.
Người đứng đối diện...... Lại là Tam cô nương.
Thấy mấy người bọn Phi Phi hành động, Tam cô nương cũng rốt cục hoàn hồn, không suy nghĩ đã hỏi, "Tại sao các ngươi lại ở chỗ này!"
Nghe được thanh âm chất vấn, một đám người lập tức hết sức kích động...... quay đầu về phía Đoan Mộc Ly.
Che miệng, che miệng, che mắt, che mắt, nắm tay, nắm tay......
Xác định Đoan Mộc Ly không thể dùng bất kỳ loại phương thức"Lấy đức thu phục người", mấy người bọn Phi Phi cùng nhau mở miệng, hỏi ngược lại Tam cô nương, "Ngươi nói thử xem?"
Không đợi Tam cô nương trả lời, bọn họ cùng nhau hoan hô, vỗ tay ăn mừng, "Tự học thành tài!"
Bọn họ rốt cuộc cũng đã học được cách thức của Đoan Mộc Ly!
"......" Quý Ngữ Hàm đập mạnh đầu vào ngực khóc lớn.
Tam cô nương không hiểu bọn họ nói gì, cũng không hiểu bọn họ đang làm gì nhưng thật ra là đang động kinh...... Còn tưởng rằng bọn họ là đang ăn mừng thắng lợi xông tới.
Vẻ mặt như lâm đại địch, Tam cô nương lui về phía sau mấy bước, "Các ngươi làm sao có thể biết chỗ này!"
"Câm miệng!" Một đám người cùng nhau quát Đoan Mộc Ly, tránh cho hắn cướp trả lời.
Đoan Mộc Ly bật cười nhìn bọn họ, mang theo Quý Ngữ Hàm đứng ở một bên, chờ xem thành quả của bọn họ khi "Tự học thành tài" đem biểu diễn.
Một phen sau khi thương lượng, mặc dù bọn họ căn bản không hiểu tại sao ở chỗ này nhìn thấy Tam cô nương, nhưng Đoan Mộc Hồng thì lại đang cười đến rất yêu nghiệt nhìn nàng ta, "Tại sao không thể biết?"
Đoan Mộc Hồng dĩ nhiên là không thể có được bình tĩnh như Đoan Mộc Ly, nhưng hắn cười đến rất yêu mị rất mê người, có thể phân tán sự chú ý của đối phương, cũng không quá dễ dàng bị nhìn ra sơ hở.
Tam cô nương do dự không khẳng định nhìn bọn họ, sau đó tầm mắt rơi vào trên vách tường phía sau bọn họ.
"Bức tường có thể dời đi chỗ khác?"
Đoan Mộc Ly đạp bay mấy người... tự học thành tài, tự mình ra sân.
Hắn cười nhìn Tam cô nương, "Nơi này có cơ quan, ta dĩ nhiên là rõ ràng hơn ngươi rồi."
"Ngươi nói bậy!"
Đúng là chưa bao giờ biết bức tường kia có thể hoạt động, Tam cô nương có chút hoảng hốt, "Nơi này có cơ quan, chỉ có một mình ta biết, ngươi không thể nào biết!"
"Vậy ngươi nói thử, sao ta lại tới được đây?"
Đoan Mộc Ly nhàn nhã cười hỏi ngược lại, bộ dáng thấy thế nào đều nắm giữ hết.
Quý Ngữ Hàm im lặng rơi lệ, khích lệ vỗ vỗ bả vai mấy người bọn Phi Phi.
Đây mới là thật mạnh mẽ, các ngươi còn phải học, học đi......
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!