TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Lúc này đã qua buổi tối sáu giờ rưỡi, sắc trời dần dần tối đen đi, giữa bầu trời là màu da cam tà dương cùng màu xanh lam bóng đêm giao hoà lẫn nhau, như là một bộ tranh màu nước cực mỹ lệ. Mấy người hoặc đứng hoặc ngồi xổm ở tại đám mồ đầu thôn, không lòng dạ nào thưởng thức mỹ cảnh nơi sơn thôn này.
Nghe Lục Tư Ngữ nói, Trương Đại Hải nhíu lông mày sửa lại một chút dòng suy nghĩ: "Vậy nói như thế, đứa trẻ có thể mới là người bị hại thứ nhất? Cả nhà bọn họ đều chết bởi một hung thủ, hung thủ gϊếŧ đứa trẻ còn chưa hết giận, mấy tháng sau còn gϊếŧ cả nhà bọn họ?"
Mọi người nhất thời trầm mặc, bọn họ hồi tưởng toàn bộ vụ án, bên trong có rất nhiều chi tiết nhỏ, lần đầu tiên điều tra không cảm thấy đặc thù, hiện tại tỉ mỉ hồi tưởng có chút ớn lạnh. Trong không khí vẫn như cũ có nồng nặc mùi xác thối, nhưng mà bởi vì hiện trường ở lâu rồi, mọi người cũng đều thích ứng.
Lục Tư Ngữ lại có điểm đau dạ dày, đứng lên sắc mặt tái nhợt dựa vào cây bên cạnh, cúi đầu nhắm mắt im lặng không lên tiếng. Cậu trầm tư chốc lát, nghĩ rõ một ít nguyên do, mở miệng nói: "Tôi cảm thấy được có hai loại khả năng, loại thứ nhất chính là anh nói kia."
"Một loại khác thì sao?" Trương Đại Hải kinh ngạc hỏi.
"Một loại khác, chỉ sợ sẽ là đứa trẻ kia là bị chính cha mình gϊếŧ chết."
Nói chuyện, Lục Tư Ngữ cúi đầu nhìn về phía thi thể của đứa trẻ, mí mắt thi thể đã mục nát, một đôi nhãn cầu như lòi r ngoài, thoạt nhìn như là chết không nhắm mắt.
Xem mọi người trên mặt hiện ra biểu tình nghi hoặc, Tống Văn suy nghĩ rõ ràng phân đoạn trong đó, thay cậu giải thích: "Đứa trẻ là theo chân Chu Sở Quốc đi ra ngoài, đến tột cùng xảy ra chuyện gì, các anh chỉ có thể nghe lời một bên từ Chu Sở Quốc, lúc trước tôi nghe người trong thôn nói qua một cái chi tiết nhỏ, người ở hai bờ sông vẫn luôn không nghe thấy tiếng kêu cứu của đứa trử, có thể chính là bởi vì Chu Sở Quốc đã hạ thủ, đứa nhỏ mới có thể không có cách cầu cứu, bởi vì kia vốn là người nó tín nhiệm. Đứa nhỏ là Chu Sở Quốc mang đi ra ngoài, cũng là hắn nói cho người trong thôn không thấy con mình, hắn có thời gian gây án, sau đó cũng mấy lần cản trở giải phẫu, khả năng chính là sợ bị người phát hiện."
Lâm Tu Nhiên cũng phản ứng lại, cúi đầu suy nghĩ một chút, nói bổ sung: "Nếu như là Chu Sở Quốc gϊếŧ, cái đùi gà kia có thể là bởi vì hắn áy náy, mới mua cho đứa trẻ, cũng bởi vậy dụ dỗ đứa trẻ đến bên dòng suối nhỏ." Nếu như vậy, rất nhiều chuyện là có thể nói được thông.
Cái quan điểm này nghe tới cảm thấy được khó có thể lý giải được, nhưng liên hệ vừa nãy Trương Đại Hải nói tới, cha đứa trẻ thường thường đánh chửi nó, cuối cùng trước khi gϊếŧ chết lại mua đùi gà cho con mình, có chút khiến người khác sau lưng lạnh cả người.
Nghe Tống Văn cùng Lâm Tu Nhiên nói, Trương Đại Hải đôi môi đều run, hắn cơ hồ không nhận biết thôn trang đã sinh trưởng từ nhỏ này, đều nói hổ dữ không ăn thịt con, hung thủ sát hại đứa trẻ tại sao có thể là chính cha của nó? Này so với vụ án điện giật trước mắt còn muốn cho hắn khó bề tin tưởng hơn: "Chu Sở Quốc cũng chính là lúc thường đối đứa trẻ có chút nghiêm khắc, hắn cũng không phải điên rồi chứ, tại sao muốn gϊếŧ con của mình, còn là con trai. Động cơ của hắn sẽ là cái gì?"
Tống Văn quay đầu lại nhìn một chút hài cốt kia, hồi tưởng thông tin đã biết trước đó nói, "Về phần động cơ..." Nói tới chỗ này, con mắt của anh híp lại, lông mày hơi nhíu, con ngươi khẽ run lên, bỗng nghĩ thông suốt sự việc trong đó.
"Các anh có chú ý tới không, ở nhà, bọn họ không có làm linh vị cho đứa trẻ, mộ phần cũng không có vết tích viếng mồ mả, người trong thôn nói bên dòng suối nhỏ có tiếng khóc, có thể là Dương Lê đang len lén tế bái." Tống Văn nói tới chỗ này nhìn về phía Trương Đại Hải, "Lúc trước tôi cùng người trong thôn hỏi thăm về đứa trẻ, người trong thôn có chút ấp úng, khi đó tôi không nghĩ ra, hiện tại tôi rốt cuộc cũng hiểu. Thân thế của đứa nhỏ này, có phải là có vấn đề?"
Trương Đại Hải bị Tống Văn nhìn chằm chằm, cúi đầu: "Cái kia, trong thôn là có một chút lời nói bóng gió như vậy, nhưng mà những điều này đều là các thôn dân đùa giỡn a."
"Đem lời nói rõ ràng ra."Tống Văn tiếp tục ép hỏi hắn.
Trương Đại Hải nuốt ngụm nước bọt nói: "Được rồi, ta nói, thi thể của Dương Lê các anh đã thấy qua, lớn lên cũng rất đẹp, người trong thôn hoài nghi Dương Lê có thể là đội mũ xanh cho nam nhân của cô ta. Nhưng mà, trong thôn chính là như vậy, luôn là có những lời đàm tiếu linh tinh, trà dư bát quái, thật sự cũng hảo, giả cũng được, đều truyền đích thực thật, kỳ thực phần lớn đều là giả, mọi người rảnh rỗi tụ tập bát quái mà thôi."
"Không quản lời đồn là thật là giả, Chu Sở Quốc vẫn tin." Tống Văn đồng tử toả sáng, một đôi mắt đen trắng rõ ràng, tựa hồ thấy rõ tất cả: "Hắn muốn gϊếŧ đứa trẻ này, rất có thể là cảm thấy được đứa trẻ không phải là con của hắn, hoặc là nói, có phải là con của hắn hay không không quan trọng, hắn cho là có phải hay không mới quan trọng."
Tống Văn tiếp tục phân tích nói: "Chu Sở Quốc là kế toán, tư duy bảo thủ, có chút giáo điều, trong nhà của hắn quét tước thập phần sạch sẽ, hết thảy thói quen một chút cũng không thay đổi. Lời đồn đãi có thể gϊếŧ người, e rằng hắn là từ vài chi tiết nhỏ lúc sinh hoạt bình thường, cùng với một ít đôi câu vài lời của vơi mình mà tăng thêm nghi ngờ, người như hắn, không thể nào tiếp thu được vợ mình bất trung, càng không thể nào tiếp thu được đứa trẻ bên người mình dưỡng dục nhiều năm không phải con của mình."
"Ban đầu Chu Sở Quốc khả năng cũng chỉ là hoài nghi xuất thân của con mình mà thôi, dần dần, người nói vô tâm người nghe hữu ý, Chu Sở Quốc đem chuyện này làm nỗi khúc mắc của chính mình, trên đầu xanh biếc như là một cái cây đâm cắm ở trong lòng hắn, mỗi khi thấy con mình, liền đêm không thể chợp mắt."
Tống Văn tiếp tục suy đoán vụ án, "Hắn với người nhà thái độ càng ngày càng ác liệt, loại tâm tình này theo đứa đứa lớn lên tháng ngày tích lũy, Chu Sở Quốc không có dũng khí mang con mình đi xét nghiệm xem có phải là con trai ruột hay không, mà là nhẫn tâm, lựa chọn một loại phương thức giải quyết cực đoan khác, một ngày kia, hắn mang theo đứa trẻ ra cửa, đến tiệm tạp hóa đầu thôn mua cho nó một cái đùi gà, sau đó hai người một đường đi tới bên dòng suối nhỏ..."
Bi kịch liền như vậy mà phát sinh.
Một bên cạnh lính cảnh sát tiểu Mạnh nghi hoặc hỏi: "Hoài nghi không phải con của mình, tại sao không ly hôn?"
Trương Đại Hải nhớ tới cái gì đó nói: "Đại khái là cảm thấy lại tìm vợ cũng khó, hơn nữa chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài..... Khi đó tôi còn nhớ, đứa trẻ chết rồi sau đó Chu Sở Quốc an ủi Dương Lê, nói bọn họ còn trẻ, còn có thể tiếp tục sinh."
"Đứa trẻ là con ai, hiển nhiên là phải xét nghiệm qua mới có thể có định luận, khuôn mặt cùng đặc thù cũng không nhất định chuẩn xác." Lâm Tu Nhiên nói chuyện, xe vận chuyển thi thể đến, bọn họ đem thi thể đứa trẻ bỏ vào túi bọc thi thể, vận chuyển đến nhà tang lễ làm thêm kiểm tra cặn kẽ. Chờ đợi kết quả DNA đi ra, mới có thể có định luận cuối cùng.
Tống Văn đi tới móc ra thẻ phòng đưa cho Lâm Tu Nhiên, Lâm Tu Nhiên khoát tay một cái nói: "Thôi, tôi tối nay khẳng định ngủ ở trấn trên, có thể hay được ngủ hay không còn chưa chắc chắn đây."
Chờ bên này tất cả thỏa đáng, Lâm Tu Nhiên cùng lão Lý lên xe đồng thời chạy tới nhà tang lễ. Tống Văn liền quay đầu nhìn về phía Trương Đại Hải: "Thôn này bên trong còn có chuyện gì mà anh chưa có nói cho chúng tôi biết? Nam nhân có quan hệ cùng Dương Lê sẽ là ai?"
Trương Đại Hải nói: "Anh vừa nãy phân tích như vậy, tôi ngược lại thật ra nghĩ tới, liên quan tới một nhà này, thật còn có chút chuyện cũ năm xưa, trước khi Dương Lê gả cho nhà họ Chu, từng ở trong thôn này có một đối tượng, gọi là Tiết Cảnh Minh, nói đến, người này cùng Chu gia còn có chút quan hệ họ hàng, mẹ của Tiết Cảnh Minh và mẹ của Chu Sở Quốc là chị em họ."
"Mấy năm trước, Tiết Cảnh Minh cùng Dương Lê là hai bên tình nguyện, là một đôi trong thôn người người ước ao, nhưng cha của Tiết Cảnh Minh chết sớm, trong nhà cũng nghèo, không có tiền sính lễ. Vì vụ hôn nhân này, Tiết Cảnh Minh cùng mẹ mình đi tìm các thân thích để vay tiền, thậm chí đi qua Chu gia. Nhưng là bà Tiết dù sao cũng chỉ là một tang phu quả phụ, quan hệ thân thích đã sớm đều đứt đoạn mất. Đến cuối cùng tổng cộng cũng không mượn được bao nhiêu, bọn họ bởi vì sính lễ quá ít bị Dương gia đuổi ra ngoài, việc kết hôn cũng là không thành. Sau đó, bọn họ không nghĩ tới Dương Lê lại gả cho Chu Sở Quốc, bị thân thích của chính mình hớt tay trên, bà Tiết trong cơn tức giận sinh bệnh nặng, không mấy năm liền qua đời."
"Lại nói Chu gia bên này, Dương Lê sau đó gả cho Chu Sở Quốc, sau đó rất nhanh liền sinh con trai, khi đó Chu gia lão gia tử vẫn còn, làm tiệc trăm ngày cho đứa trẻ rất lớn. Nhưng là... dau đó mọi người phát hiện, Chu Sở Quốc là mắt một mí, đứa trẻ nhưng là mắt hai mí, Chu Sở Quốc mặt dài, đứa trẻ lại mặt tròn, lớn lên không giống......"
Tống Văn nói: "Nghe như thế , Tiết Cảnh Minh có hiềm nghi rất lớn, việc trọng yếu như vậy, anh tại sao không nói sớm?"
Trương Đại Hải bị hắn mắng đến cái cổ co rụt lại: "Hai nhà này đã sớm không lui tới. Muốn nói có ân oán cũng đều là trước đây, coi như Tiết Cảnh Minh tức giận bất bình, cũng sẽ không qua đến mấy năm mới báo thù chứ? Trước tôi cho là hài tử tử vong chính là bất ngờ, sẽ không nghĩ tới phương diện này."
Tống Văn nghe đến này, tháo xuống cái bao tay dùng một lần, bọc một bọc chuẩn bị ném xuống, quay đầu nhìn về phía Trương Đại Hải cùng tiểu Mạnh còn đang ở một bên ngẩn người: "Các người sững sờ làm gì? Nếu đều nói đến Tiết Cảnh Minh kia, người này có trọng đại hiềm nghi, mau chóng xác nhận xem hắn có hay không còn ở trong thôn. Còn có, tìm mấy người trẻ tuổi trong thôn đến lấp cái hố này đi. Đào hố không lấp là không đạo đức."
Bạn đang đọc bộ truyện Hồ Sơ Hình Sự Trinh Sát tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Hồ Sơ Hình Sự Trinh Sát, truyện Hồ Sơ Hình Sự Trinh Sát , đọc truyện Hồ Sơ Hình Sự Trinh Sát full , Hồ Sơ Hình Sự Trinh Sát full , Hồ Sơ Hình Sự Trinh Sát chương mới